Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 101 : Chưa phải thời cơ
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Có lẽ do ngồi quá lâu nên chân bị tê, Hạng Tử Nhuận vừa buông lỏng tay, Tô Khả Phương thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.
Hạng Tử Nhuận nhanh tay lẹ mắt vội đỡ tay nàng, sau đó ôm ngang nàng lên nhanh chân ra khỏi nhà tù.
Ra cửa sau huyện nha, lên xe ngựa, Tô Khả Phương mới phản ứng, lo lắng hoảng sợ nói: "Hạng Tử Nhuận, ta không thể vượt ngục!"
Nếu nàng tính toán vượt ngục, đã sớm nhờ Đan Trúc Âm hỗ trợ.
Hạng Tử Nhuận cởi ác choàng màu đen trên người xuống, mặt câm nín: "Vượt ngục?"
"Ừ, đúng thế, ta không thể vượt ngục, ta không thể gây phiền toái cho người nhà." Tô Khả Phương xụ mặt nói xong định nhảy xuống xe ngựa.
Hạng Tử Nhuận duỗi tay, chặn ngang ôm nàng trở về, vừa buồn cười vừa giận nói: "Ai nói nàng vượt ngục chứ?"
Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng bật cười, nhưng giờ phút này Tô Khả Phương không còn tâm tư quản người bên ngoài, nàng nhíu mày nhìn Hạng Tử Nhuận: "Không phải vượt ngục?"
Hạng Tử Nhuận dở khóc dở cười cốc vào trán nàng: "Tất nhiên không phải."
Thật không biết trong đầu nha đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên lại nghĩ đến vượt ngục.
"Không phải vượt ngục vậy huynh khoác áo choàng đen làm gì?"
Tô Khả Phương lườm, tỏ rõ mình không tin hắn, nhưng thật ra lòng nàng vì hắn đột nhiên xuất hiện mà dậy sóng mãnh liệt.
Xe ngựa đã cách xa huyện nha.
Tô Khả Phương vừa mới nói xong, ngoài xe ngựa lại truyền tới tiếng cười lớn.
Lần này Tô Khả Phương cuối cùng cũng nhận ra tiếng của ai, mắt hạnh trợn tròn: "Lâm đại thiếu?"
Vừa nãy trong nhà giam hình như nàng nghe thấy Lâm Chiêu Hoành kêu Hạng Tử Nhuận là "Sư huynh", nhưng khi đó nàng quá khiếp sợ, nên chưa kịp đi thấy rõ người nọ có phải Lâm Chiêu Hoành hay không.
Tô Khả Phương nhìn bóng lưng Lâm Chiêu Hoành đi mất, nhíu mày trầm ngâm, cảm thấy trong đầu hình như có thứ gì đó nàng không kịp nắm bắt.
Một lúc sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạng Tử Nhuận: "Hạng Tử Nhuận, đại phu khám Hạo Nhi là huynh mới tới?"
Hắn nói sẽ giúp Hạo Nhi mời đại phu, mấy ngày sau Lâm Chiêu Hoành liền mang đại phu đến, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng nàng không rõ vì sao hắn tốn công tốn sức để Lâm Chiêu Hoành tiếp cận ca ca nàng, trực tiếp bảo nàng đưa đại phu về không được sao?
"Sớm biết nàng sẽ đoán ra." Hắn nhẹ nhàng nói, đáy mắt đong đầy ý cười.
Tiểu nương tử của hắn rất thông minh, hắn biết nàng nhìn thấy Lâm Chiêu Hoành và hắn cùng xuất hiện, sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra chuyện đại phu.
Dừng một chút, Tô Khả Phương lại hỏi: "Lâm đại thiếu gia rủ ca ca ta đến thành Dương Phong đọc sách cũng do huynh an bài?"
Hạng Tử Nhuận mỉm cười, không phủ nhận.
"Hạng Tử Nhuận, cảm ơn huynh."
Ngoại trừ cảm ơn, Tô Khả Phương thật sự không biết nên nói gì với hắn.
Tuy kiếp trước nàng chưa từng yêu đương, nhưng nàng không phải người ngu, nàng có thể cảm giác được tâm ý của hắn với mình, nhưng bọn họ có quá nhiều chướng ngại không cách nào vượt qua, bọn họ không thể ở bên nhau.
"Đồ ngốc!" Hắn cười nhẹ duỗi tay xoa đầu nàng.
Tô Khả Phương cắn môi, lui về sau hai bước, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Hạng Tử Nhuận, ta từng nói với huynh rồi, ta đã lập gia đình!"
"Ta cũng từng nói, ta không ngại!" Mắt Hạng Tử Nhuận có chút chần chờ, chẳng qua chần chờ này thoáng lóe rồi biến mất.
Bây giờ chưa phải là thời cơ!