Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 129 : Dùng cả đời để trả
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Trong lúc Tô Khả Phương kinh hoảng luống cuống, Hạng Tử Nhuận đã cầm áo ngoài trên đầu giường khoác lên cho nàng, kéo tay nàng đi về phía cửa phòng.
Tô Khả Phương giật nảy mình, vội vàng níu hắn lại: “Huynh làm gì vậy?!"
Không phải hắn muốn quang minh chính đại cứ như vậy ra ngoài chứ? Tô Khả Phương kinh nghi bất định nhìn hắn.
Chỉ thấy Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mỉm cười, kéo nàng tay không cho từ chối đi ra ngoài.
"Không cần...”
Tô Khả Phương không kịp cản trở, Hạng Tử Nhuận đã mở cửa ra.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của bà bà đừng trong sân nhìn Hạng Tử Nhuận, huyết dịch toàn thân Tô Khả Phương ngưng kết chung một chỗ, nàng cắn môi, sắc mặt xám xịt cúi đầu.
Đến lúc này, chỉ biết càng tô càng đen, nên nàng lựa chọn trầm mặc.
Nàng chuẩn bị chịu đựng bà bà nhục mạ, chờ bà bà đuổi nàng ra khỏi Phó Gia, nhưng mà nàng chờ thật lâu, lại chờ Hạng Tử Nhuận "Đùng" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt bà bà.
Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, hắn muốn làm gì?
Tên điên không phải muốn xin bà bà tác thành cho bọn họ chứ?
"Nương, con đã về!" Hạng Tử Nhuận vừa dứt lời, liền nặng nề dập đầu với Diêu Thị.
"Hoằng Nhi, là con? Đúng là con?” Giọng Diêu Thị run rẩy, không chắc chắn.
"Nương, là con, con đã về!" Hạng Tử Nhuận ngẩng đầu, hốc mắt hơi ướt nhìn nương mình.
"Nhanh, mau dậy đi!" Diêu Thị vừa vui mừng rơi nước mắt vừa đỡ hắn lên.
"Huynh mà biết mất mặt à?" Tô Khả Phương thật sự vô cùng tức giận, mỗi lần vung gậy đều dùng hết sức lực, thật ra không phải lần nào cũng vụt về phía người hắn, nhưng hắn vừa né vừa trốn, gậy cứ rơi ầm ầm vào người hắn.
Sau khi đánh mấy gậy, Tô Khả Phương ảo não ném cây gậy gỗ đi, ngồi ở bờ sông bắt đầu hờn dỗi.
Do hắn tự tìm, nàng có gì mà không đành lòng?! Tô Khả Phương cực hận mình thua kém.
"Nàng hết giận rồi chứ?" Hạng Tử Nhuận ngồi xuống bên cạnh nàng, thử thăm dò.
Tô Khả Phương quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Huynh thành thật nói cho ta biết, đâu mới là tên thật của huynh?”
"Tử Nhuận là tên chữ của ta, Hạng chính là họ thật.” Hạng Tử Nhuận nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phương Nhi, trước giờ ta chưa từng lừa nàng."
Chỉ cần nàng bình tĩnh trở lại, hắn sẽ nói tất cả cho nàng.
Tô Khả Phương sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười: "Cảm ơn, như vậy lòng ta dễ chịu hơn nhiều."
Từ lúc mới gặp nàng đã cảm thấy hắn là người thâm tàng bất lộ. Chỉ là nàng chưa từng đi truy đến cùng thân phận của hắn, càng không liên tưởng hai người Hạng Tử Nhuận và Phó Thần Hoằng với nhau, nên chuyện này chỉ có thể trách chính nàng ngốc.
"Nàng nói như vậy, đổi lại ta khó chịu.” Hắn cười khổ, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sự áy náy và đau lòng.
Hắn vì bất đắc dĩ mới lựa chọn giấu diếm nàng, thua thiệt nàng, hắn chuẩn bị dùng cả đời để trả.
Cả đời... Nghĩ đến điều này, đáy mắt Hạng Tử Nhuận không tự chủ nhiễm lên chút ý cười và chờ mong.
"Tử Nhuận, ta muốn về nhà ngoại ở mấy ngày, thuận tiện ngẫm lại chuyện giữa chúng ta." Tô Khả Phương quay đầu nhìn xuống mặt sông, nhỏ giọng nói.
Nàng không phải người hành động theo cảm tính. Huống chi là đối với hôn nhân của chính mình, nàng càng không thể lựa chọn chủ quan.