Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 131 : Ra oai phủ đầu?
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
"Phương Nhi, còn ngang ngược gì nữa? Mau dìu cô gia vào phòng con bôi thuốc đi!" Lư Thị thấy nữ nhi đứng một bên ngẩn người, nhịn không được lên tiếng quát khẽ.
"Nương, bị thương ngoài da thôi, không cần bôi thuốc đâu ạ." Hạng Tử Nhuận xem thường vết thương ở lưng cầm áo ngoài để trên ghế khoác lên, bộ dạng như người không có việc gì, từ trên mặt hắn căn bản không nhìn ra hắn vừa mới chịu hai roi mạnh.
"Cô gia, vẫn cứ để Phương Nhi bôi thuốc cho con đi.” Lư Thị và Giả Thị vừa nhớ tới việc vừa rồi lưng hắn bị cành mận gai vụt chảy cả máu mà giật mình, nhìn còn thấy đau thay hắn.
"Cha, nương, người ta là khách đến nhà, chúng ta bắt đợi ở ngoài cửa như vậy có vẻ không hay lắm.” Hạng Tử Nhuận nhẹ giọng nhắc nhở mọi người, Đàm Trọng An còn đang gọi cửa.
Tô Khả Bân nhìn thoáng qua Hạng Tử Nhuận rồi mới ra ngoài sảnh phòng, đón Đàm Trọng An vào.
Đàm Trọng An vừa vào sảnh phòng liền thấy một nam tử xa lạ ước chừng trên dưới 20 tuổi, dáng người thon dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy quạnh quẽ, tựa như mắt ưng trong đêm tối, cho người ta một loại cảm giác vênh váo hung hăng, lại cao ngạo giữa trời đất.
Hắn lẳng lặng đứng sau lưng mọi người, nhưng Đàm Trọng An lại không cách nào coi nhẹ sự tồn tại của hắn.
Thấy Đàm Trọng An nhìn chằm chằm vào Hạng Tử Nhuận, mắt Tô Khả Bân hơi chớp, cười giới thiệu hai người với nhau.
Tô Khả Bân giới thiệu xong, thần sắc Đàm Trọng An thay đổi nhỏ đến không thể thấy, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng tia biến hóa này của hắn ta không hề trốn khỏi ánh mắt lợi hại của Hạng Tử Nhuận.
Đôi mắt ưng của Hạng Tử Nhuận hơi híp lại, mỉm cười nói: "Đàm tú tài, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
"Phó huynh, giống nhau cả thôi!" Đàm Trọng An nghe ra ẩn ý trong lời Hạng Tử Nhuận, khiêu khích cười theo.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng ngay cả Lư Thị cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nói gấp: "Sớm như vậy, chắc hẳn mọi người đều chưa ăn điểm tâm phải không? Lão đầu tử, ông dắt Hạo Nhi ra ngoài chơi đi, Bân Nhi, con bồi Trọng An ngồi chơi trước, Phương Nhi, con và cô gia về phòng phòng trò chuyện đi, nương và tẩu tử con rất nhanh sẽ nấu xong bữa sáng.”
Lư Thị an bài xong đưa mắt ra hiệu cho nữ nhi rồi chỉ về phía sau lưng Hạng Tử Nhuận, ý bảo nữ nhi bôi thuốc cho hắn.
Đàm Trọng An nghe thấy Lư Thị giữa ban ngày ban mặt để hai người về phòng, sắc mặt biến đổi lần nữa.
Cả phòng tâm tư khác biệt, Hạng Tử Nhuận giống như không phát hiện gì tỏ ra bình thường vỗ bả vai Đàm Trọng An dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Đàm Trọng An sau khi lấy lại tinh thần cùng Tô Khả Bân đi theo, ba người sóng vai đi ngang nhau.
Tô Khả Bân vốn dĩ còn lo lắng hai người đánh nhau, đặc biệt đi ở giữa hai người, nhưng đi đến cửa thôn vẫn không thấy ai mở miệng nói chuyện, Tô Khả Bân không nắm chắc Phó Thần Hoằng có dụng ý gì rồi?
Không phải Tô Khả Bân nhạy cảm, đoạn đường này trên người Phó Thần Hoằng luôn tản ra hàn khí, rõ ràng không chào đón Đàm Trọng An, hơn nữa hắn cũng cảm giác được Đàm Trọng An vội vàng xao động và bất an.
Ra đến cửa thôn Phong Quả lại đi tiếp một đoạn, Đàm Trọng An rốt cuộc mở miệng: "Hai vị, đưa đến đây thôi, đi tiếp sẽ đến tận nhà ta.”
Tô Khả Bân nhìn thoáng qua Phó Thần Hoằng, chỉ thấy mày kiếm của Phó Thần Hoằng nhướn lên, tỏ vẻ không sao cả nói: “Vậy cũng tốt, đi bộ một lát bữa sáng chúng ta ăn cũng tiêu hoá xong, thuận đường đến nhà Đàm tú tài uống chén trà."
Sau khi nghe xong lời này, Đàm Trọng An thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh, hóa ra người này tiễn hắn ta chính là vì tiêu thực?
Đoạn đường này hắn ta cân nhắc đi cân nhắc lại nếu như Phó Thần Hoằng hỏi chuyện mình và Tô Khả Phương, thì nên trả lời hắn thế nào, nghĩ đến lòng bàn tay xuất hiện đầy mồ hôi, không ngờ hắn chỉ đi để tiêu thực!
Đàm Trọng An tức giận, cũng không biết là tức chính mình ngu xuẩn hay là tức Phó Thần Hoằng đùa bỡn hắn ta.
Tô Khả Bân cũng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn thoáng qua Phó Thần Hoằng.
Người này thật chỉ đi để tiêu thực?
Vì sao hắn cảm thấy người này đến để ra oai phủ đầu chứ?
Sau một lúc lâu, Tô Khả Bân mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Muội phu, Trọng An là người rất hiếu học, Trọng An còn phải đọc sách, chúng ta đừng nên quấy nhiễu.”