Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 134 : Tìm kiếm bảo đảm
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Nàng thậm chí còn vui mừng, may mắn vì lần đầu tiên mình sa vào lưới tình đối phương lại chính là tướng công trên danh nghĩa mình, chứ không phải những nam tử khác.
Bản chất nàng vốn là nữ nhân truyền thống, sau này lại cùng mọi người ở Phó Gia trải qua hoạn nạn. Khi biết hắn chính là tướng công mình, theo bản năng nàng đã muốn tiếp nhận.
Bởi vì hắn, là người sẽ làm bạn với nàng cả đời!
Hạng Tử Nhuận lạnh lùng lườm A Ngốc, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, là A Ngốc, không sao rồi."
Nghe giọng hắn trầm thấp lại ôn nhu, Tô Khả Phương bất giác hơi cong khóe môi. Một giây sau nàng đột nhiên ý thức được mình suýt thất thủ, vậy rất nguy hiểm, lòng cả kinh, có chút chột dạ và bất an chôn đầu thật sâu vào ngực hắn.
Nàng đến từ hiện đại, nàng rõ ràng hơn bất kỳ một nữ nhân nào ở triều đại này, về mặt tình cảm người nào càng hãm sâu đến cuối cùng sẽ càng tổn thương nhiều hơn. Huống chi triều đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng thật sự có thể nắm chặt nam nhân này, trở thành nữ nhân duy nhất của hắn sao?
Hạng Tử Nhuận hơi khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng mạnh mẽ chui đầu vào lồng ngực mình, giống như thật sự bị doạ sợ, không khỏi buồn cười nói: "Nhớ lần đầu tiên nàng thấy A Ngốc còn liều mạng với nó, mà mới không thấy một thời gian thôi đã sợ đến vậy?”
Thấy nàng không lên tiếng, Hạng Tử Nhuận bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc Hàng Tử Nhuận bế nàng đặt xuống tảng đá, lòng nhiệt huyết của Tô Khả Phương đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, thần sắc cũng khôi phục bình thường.
"Không sao chứ?" Hắn đưa tay giúp nàng vén mấy sợi tóc mai dài ra sau tai, không yên lòng quan sát nàng.
Tô Khả Phương lắc đầu, tâm tình hoàn toàn khác với lúc lên núi.
"Nàng không vui?" Phát hiện cảm xúc của nàng biến hóa, lông mày Hạng Tử Nhuận hơi cau lại.
Tô Khả Phương kinh ngạc vì hắn quá mẫn cảm, nhìn hắn nói: "Nào có?"
"Có!" Hạng Tử Nhuận nói như chém đinh chặt sắt.
Bởi vì để tâm, nên bất kỳ biến hóa nào của nàng hắn cũng có thể cảm nhận được.
"Vẫn ổn."
Nàng vừa nói xong, hắn dứt khoát ôm nàng ngồi lên đùi, dùng cơ thể gắt gao bao lấy nàng.
Thấy nàng không cự tuyệt, lòng Hạng Tử Nhuận vui vẻ, nói: "Nương tử, nàng không trách ta nữa rồi, đúng không?"
"Vậy phải xem huynh giải thích thế nào." Nàng quay đầu trừng mắt lườm hắn.
Nàng không biết có phải tất cả nữ nhân khi đụng phải chuyện tình cảm đều mất hết cốt khí như vậy không? Có lẽ vì lần đầu tiên thích một người, nên dù tức giận thế nào, nghe hắn nói vài câu dễ nghe giận dữ liền biến mất.
Thật là đáng sợ!
Nàng tình nguyện nghe mình giải thích, Hạng Tử Nhuận rất hài lòng, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút bất an.
Có lẽ do quá để ý, nên mới lo được lo mất như vậy!
Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, Tô Khả Phương hồ nghi quay đầu nhìn hắn.
"Phương Nhi...” Hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Lòng Tô Khả Phương hồi hộp, có dự cảm rất xấu.
"Phương Nhi, nàng sẽ không rời xa ta, đúng không?" Hắn tìm kiếm lời cam đoan từ nàng.
Tô Khả Phương không cho hắn câu trả lời mong muốn, cố giả bộ trấn định mở miệng: "Huynh nói đi."
Nàng thừa nhận, nàng không có cốt khí, nhưng nàng không phải người không có nguyên tắc!