Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 15 : Mua đồ ăn

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


"Lão bản —— "



Sắc mặt Tô Khả Phương biến thành quẫn, có loại cảm giác nghe góc tường bị bóc mẽ, tuy rằng nàng không cố ý.



"Trong nhà xảy ra chút chuyện, khiến cho cô nương chê cười." Lão bản cũng cảm thấy xấu hổ, dừng một chút, nói: "Cô nương, không còn sớm sủa rồi, chúng ta giao hàng đi."



"Cũng tốt." Nói xong Tô Khả Phương cởi bao vải trên vai xuống đưa cho lão bản: "Lão bản, ta mang theo hai mươi ba cây trâm qua đây, ngài nhìn xem."



Vụ làm ăn này là nàng nhấc lên trước, không có đạo lý lật lọng, vậy tạm thời cung cấp cho ông ấy một lần hàng trước đi.



"Ta họ Triệu, gọi Triệu Kính Tân, cô nương nếu không để ý có thể gọi ta là Triệu thúc." Có lẽ vì Tô Khả Phương không lắm miệng hỏi chuyện vợ ông, thái độ đối với nàng càng thân thiết hơn rất nhiều.



"Triệu thúc, ngài có thể gọi cháu là Tiểu Phương." Chẳng qua là xưng hô, Tô Khả Phương không quá để ý, thiện ý gọi một tiếng.



Triệu Kính Tân ước chừng 34-35 tuổi, gọi ông một tiếng "Đại thúc" cũng không quá đáng, nhưng vì lý do an toàn, Tô Khả Phương cũng không nói tên đầy đủ của mình.



Triệu Kính Tân gật đầu, đem bao vải mở ra.



Mặc dù có chuẩn bị tâm lý mộc trâm trong bao vải chất lượng sẽ không kém, nhưng khi ông nhìn đến hơn hai mươi chiếc trâm trong bao vải điêu công đều tinh mỹ, kiểu dáng mộc trâm mỗi cái một vẻ không cái nào giống nhau, Triệu Kính Tân vẫn nhịn không được vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Tiểu Phương, cháu để thúc nhập hàng giá 8 văn tiền thật là quá đáng giá."



Triệu Kính Tân đếm, hai mươi ba chiếc không sai.



"Tiểu Phương, trước vào nhà uống ly trà, thúc bảo nương tử thúc đi lấy tiền." Triệu Kính Tân vui vẻ mời Tô Khả Phương vào nhà, nụ cười so với thời điểm ở trên đường thân thiện hơn nhiều.



Tô Khả Phương theo ông đi vào sảnh phòng, thấy trong phòng một phụ nhân chừng 20 tuổi đã sớm đem nước trà châm tốt.




Bây giờ có thể tích một văn thì tích một văn, chờ góp đủ tiền còn phải mua thuốc bổ cho Hạo Nhi, còn có cơ thể bà bà cũng không tốt lắm, cần phải bồi bổ thêm dinh dưỡng.



Nàng đến sau phố tìm một nơi không người vào không gian nướng cá ăn, nhìn trong suối đầy những con cá lớn, ánh mắt Tô Khả Phương sáng lấp lóe, bắt hai con cá trắm cỏ lớn, sau đó ra khỏi không gian đi thẳng đến quán thịt.



Cá này một con nặng khoảng chừng 10 cân, nghe nàng muốn dùng hai con cá lớn để đổi hai cân thịt, hai cái xương lớn, lão bản quán thịt cảm thấy bản thân được hời rồi, lập tức đem hai cân thịt và hai cái xương lớn dùng dây thừng cột chắc, ngoài ra còn tặng thêm một bộ lòng heo.



Khách đến mua thịt trông hai con cá lớn mà thèm, hỏi: "Tiểu cô nương, con cá lớn như vậy vớt ở đâu được thế?"



"Thân thích tặng, trong nhà còn mấy con cá nhỏ, người nhà của ta nói cá to có thể đổi thịt, cho nên không đành lòng bỏ ra ăn." Tô Khả Phương mặt không đỏ hơi thở không gấp nói láo.



"Ha ha, cô nương, về sau thân thích của ngươi lại đưa cá cho nhà ngươi, cứ ra chỗ ta đổi thịt" Lão bản quán thịt vui vẻ nói.



"Được!" Tô Khả Phương xách thịt cười híp mắt rời khỏi quán thịt.



Thật ra, trước đây nàng muốn vớt chút cá đưa đến tửu lâu trên trấn bán lấy tiền, nhưng nàng là một tiểu cô nương nông thôn có thể tiến vào tửu lâu hay không còn chưa nói, nhỡ đâu bị người ta để mắt tới hoặc hoài nghi thì phiền toái, cho nên nàng mới không dám mạo hiểm. 



Vì không để người chú ý, Tô Khả Phương đem thịt bỏ vào không gian sau đó mới quay lại tiệm tạp hoá lấy gạo đi đến đầu trấn ngồi xe bò. 



Sau khi Tô Khả Phương xuống xe ở cửa thôn thấy bốn phía không người, vội trở về không gian đem thịt, xương lớn, thuận tay bắt hai con cá lớn mang về nhà.



Tô Khả Phương quay về nhà mẹ đẻ trước, đem mấy thứ chia hai phần, một phần đặt trong phòng bếp, một phần để ở dưới mái hiên chuẩn bị đợi lát nữa mang về Phó Gia.



Hạo Nhi nghe được tiếng vang từ trong nhà đi ra, vừa thấy Tô Khả Phương liền vui vẻ hướng nàng nhào tới: "Cô cô, nương nói cô lên trấn rồi, trên trấn náo nhiệt không?"