Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 171 : Không phải đòi chia hoa hồng

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Nụ hôn của Hạng Tử Nhuận thẳng một đường xuống dưới, rơi dày đặc xuống cần cổ, xương quai xanh của Tô Khả Phương. Cuối cùng dừng lại chỗ bộ ngực mềm mại của nàng cách lớp áo nhẹ nhàng tỉ mỉ gặm cắn, khiến nàng run rẩy từng đợt.



Cơ thể Hạng Tử Nhuận nóng rực áp sát vào người Tô Khả Phương, tạo cho nàng cảm giác ngạt thở.



Ở nơi hắn không nhìn thấy, đôi mắt hạnh của nàng lướt qua tia sáng tinh quái. Bàn tay lạnh buốt vốn ôm hông Hạng Tử Nhuận nhẹ nhàng, chậm rãi dời về phía ngực hắn, sau đó từ ngực trượt lên cần cổ.



Nàng vụng về thả thính làm cho hô hấp của Hạng Tử Nhuận hơi dừng lại, màu mắt hắn chìm chìm, ngẩng đầu nhìn nàng. Một giây sau hắn dùng nụ hôn bịt kín miệng nhỏ của nàng, bàn tay lớn đặt ở hông nàng, giật vạt áo của nàng ra...



Không có vải vóc ngăn cản, hai người càng thêm xích gần nhau, nàng cảm nhận rõ ràng từng khối cơ trên người Hạng Tử Nhuận đang căng chặt.



Đột nhiên, bàn tay to của Hạng Tử Nhuận chạm tới đai quần lót của nàng. Cơ thể Tô Khả Phương cứng đờ, nàng bỗng giật mình đưa tay đẩy bàn tay của hắn ra. 



"Chớ làm loạn!" Tô Khả Phương hờn giận nói.



Động tác của Hạng Tử Nhuận cứng đờ. Bỗng nhớ ra nàng đang trong thời kỳ kinh nguyệt. Lúc này hắn mới nhụt chí nằm sấp trên người nàng, bắt đầu thở gấp từng tiếng lớn.



Nàng khẽ đẩy người hắn, giọng nói mang theo ý cười ranh mãnh: "Có cần đi tắm nước lạnh không?”



"Không cần!" Hạng Tử Nhuận cắn răng đáp.



Lần nào cũng bảo hắn đi tắm nước lạnh, nhất định là nàng cố ý?



”Vậy tiếp tục hả?" Nàng trêu chọc.



Nàng tin hắn sẽ không làm loạn, nên mới dám đùa hắn như vậy.



Hỏi xong, Tô Khả Phương dường như nghe được tiếng Hạng Tử Nhuận mài răng, nàng cố gắng nhịn cười.




"Phu nhân, chúng ta không mệt." Phù Sáng và Phạm Đạt Chí trăm miệng một lời đáp.



Tô Khả Phương mỉm cười: "Để ta suy nghĩ cân nhắc thêm xem sao."



Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, không tiếp tục nhắc việc này.



Mấy người đang nói chuyện trong phòng bếp, thì Lý Trì tới.



Sau khi chào hỏi với đám người Hạng Tử Nhuận, Lý Trì đứng ngay ở cửa phòng bếp nói với Tô Khả Phương: “Phương Nhi, ta nghe nói vừa nãy muội đến tiệm đồ chơi à?”



Tô Khả Phương nở nụ cười tươi: “Đi ngang qua đó, nên mới ghé vào xem tình hình thế nào.”



Lý Trì móc mấy tấm ngân phiếu từ trong ngực ra, đưa cho nàng, ngượng ngùng nói: "Hai tháng nay ta khá bận, quên luôn chia hoa hồng cho muội."



Tô Khả Phương nhận ngân phiếu, đường đường chính chính nói: "Lý Trì, ta chính thức tuyên bố với huynh, vừa nãy ta đến tiệm đồ chơi không phải để đòi huynh chia hoa hồng đâu nhé.”



Thấy Lý Trì ngu ngơ nhìn mình, Tô Khả Phương bất đắc dĩ cười nói: "Đùa với huynh thôi!"



Người này thậm chí ngay cả nàng nói đùa cũng không nghe ra!



Lý Trì nhìn nàng cười ngây ngô, trịnh trọng đáp: "Ta biết muội không phải muốn chia hoa hồng. Nhưng quên mất chuyện này, đúng là do ta sai.” 



Lý Trì dường như rất bận rộn. Nói thêm mấy câu với Tô Khả Phương rồi vội vàng rời đi.



Lý Trì đi rồi, Tô Khả Phương mới quay vào phòng bếp. Nàng thấy khuôn mặt Hạng Tử Nhuận kéo căng, còn Phạm Đạt Chí thì cứ liên tục nháy mắt với mình. Lòng nàng bỗng thấy khó hiểu.