Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 184 : Đừng ép ta động thủ
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Tô Khả Phương liếc mắt, đừng nói chỉ là trầy chút da, cho dù thật sự hủy dung, Đàm Tiểu Liên có thể làm gì được nàng nào?
Nhưng chuyện hôm nay chắc hẳn sẽ chấn trụ được đồ ngốc Đàm Tiểu Liên mấy hôm. Chờ ngày mùa qua đi Hạng Tử Nhuận đưa bọn họ đến thôn Lâm An, nàng cũng không bao giờ phải chịu đựng mấy chuyện bực mình kiểu này nữa.
Tô Khả Phương nấu đồ ăn xong liền bỏ vào giỏ xách rồi cùng Diêu Thị mang ra ngoài ruộng. Kiều Nhậm Phi đứng ở phần ruộng thuộc về hắn ta nhìn Tô Khả Phương bày đồ ăn phong phú lấy từ trong giỏ xách ra, thì nhíu mày, vác cuốc bỏ đi.
Kiều Nhậm Phi về đến nhà, thấy Đàm Tiểu Liên nằm trên giường ngủ ngon. Hắn ta tức điên, xông đến đạp cho nàng ta một cước, thiếu chút nữa đạp sập cả giường.
"Aaaaa—— "
Đàm Tiểu Liên đang ngủ ngon bị dọa giật nảy mình, nhảy xuống giường, định chửi ầm lên. Bỗng nhìn thấy cặp mắt hung ác nham hiểm của Kiều Nhậm Phi, nàng ta mạnh mẽ đem lời muốn nói nuốt trở về.
"Bảo ngươi làm chút chuyện nhỏ thôi mà ngươi cũng không làm được. Ngươi nói xem ta cưới ngươi về có ích lợi gì hả?!" Kiều Nhậm Phi tung thêm một cú đạp về phía Đàm Tiểu Liên.
Đàm Tiểu Liên bị Kiều Nhậm Phu đánh nhiều nên có kinh nghiệm, vừa thấy sắc mặt Kiều Nhậm Phi nàng ta đã sớm sinh cảnh giác. Nhưng nàng ta có tránh cũng chỉ giảm bớt cường độ thôi chứ không thể tránh thoát một cước của Kiều Nhậm Phi. Cuối cùng, Đàm Tiểu Liên vẫn bị hắn ta đạp ngã lăn quay ra đất.
Đàm Tiểu Liên sợ Kiều Nhậm Phi đánh, nhưng nàng ta cũng tức giận, hơn nữa hôm nay nàng ta vốn đã chịu đủ ủy khuất.
"Phó Nhậm Phi, ngươi vừa trở về liền chất vấn ta, đánh ta, ngươi không nhìn thấy mặt ta bị thương thiếu chút nữa thì hủy dung sao? Ta là nương tử của ngươi, ngươi không thể quan tâm ta dù chỉ một chút hay sao?!"
Dù sao Đàm Tiểu Liên cũng là nữ nhân, hơn nữa Kiều Nhậm Phi lớn lên ngoại hình không kém Đàm Trọng An, cộng thêm nàng ta đã là người của Kiều Nhậm Phi, nên vẫn còn chút hy vọng đối với hắn ta. Nhưng mà xưa nay Kiều Nhậm Phi chỉ biết sai sử nàng ta làm cái này làm cái kia, một chút không hài lòng liền nhẹ thì mắng, nặng thì đánh. Nàng ta bị thương cũng không được nghe Kiều Nhậm Phi an ủi một câu. Đàm Tiểu Liên rất đau lòng.
"Ngươi bị thương không phải là do ngươi ngu ngốc à?” Kiều Nhậm Phi gắt gỏng: "Có bản lĩnh thì ngươi khiến Tô Thị bị thương đi, đừng đứng trước mặt ta kêu cha gọi nương!"
Mắng xong, Kiều Nhậm Phi nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài, quay về ruộng làm việc.
"Phi Nhi, đệ đã lớn rồi, còn cưới nương tử, có gia đình của chính mình. Chưa nói tới vứt bỏ hay không vứt bỏ, thôn Lâm An cách thôn Phong Quả không xa. Nếu đệ nhớ chúng ta thì hãy sang đây thăm chúng ta, chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ đi thăm đệ. Giờ đệ đang bị cừu hận che mờ mắt, ở riêng sẽ khá hơn, chúng ta hi vọng đệ suy nghĩ kỹ càng, chờ đệ bỏ qua khúc mắc. Chúng ta có thể tiếp tục giống như xưa.”
Hạng Tử Nhuận hiếm khi nói một nhóm câu ngữ trọng tâm trường như vậy. Đương nhiên, hắn thật tâm hi vọng Kiều Nhậm Phi có thể hối cải để trở thành con người mới.
Hạng Tử Nhuận hơi dừng một chút, giọng lạnh xuống: "Phi Nhi, đây là cơ hội cuối cùng ta cho đệ, hi vọng đệ đừng khiến ta thất vọng. Hãy chung sống với Đàm Tiểu Liên thật tốt."
"Không, đệ không muốn sống ở thôn Lâm An!" Hốc mắt Kiều Nhậm Phi đỏ quạch, miệng rít gào lặp đi lặp lại: "Ta không đến thôn Lâm An, đệ không đi!"
"Phi Nhi, đệ biết tính ta rồi đấy!" Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt nhìn Kiều Nhậm Phi, không nói thêm lời thừa thãi.
Kiều Nhậm Phi kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt rơi xuống, tuyệt vọng hỏi: "Đại ca, tại sao phải đối xử với đệ như vậy?"
Hắn ta biết tính tình đại ca nhà mình nói một không nói hai, hắn ta biết mình không có cách nào phản kháng, nhưng mà hắn ta thật sự không muốn rời khỏi cái nhà này!
"Trở về thu dọn đồ đạc đi." Hạng Tử Nhuận không buồn giải thích nhiều với hắn ta, nói xong liền đỡ nương thần sắc ảm đạm về ăn cơm.
"Là nữ nhân ác độc kia xui mọi người đuổi đệ đến thôn Lâm An, đúng không?!" Ánh mắt Kiều Nhậm Phi chạm tới Tô Khả Phương bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình, yên lặng ngồi bên kia ăn cơm, hắn ta không nhịn được phẫn hận gào to.
Hạng Tử Nhuận quay đầu quét mắt nhìn hắn ta một cái, nghiêm nghị nói: "Phi Nhi, đừng ép ta động thủ!"
"Đại ca, vì sao đại ca có thể vô tình như vậy?" Kiều Nhậm Phi khóc hỏi: "Tỷ tỷ đệ vì mọi người mà mạng cũng không cần, sao đại ca có thể cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, sao có thể vì nữ nhân khác mà đuổi đệ đi? Sao đại ca có thể... Sao có thể..."
Kiều Nhậm Phi gào thét ầm ĩ, ngồi xổm xuống khóc lóc như đau đớn không muốn sống nữa.