Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 187 : Trước khi bão đến

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Bức thư này do chính tay Liễu Trường Phong viết. Hạng Tử Nhuận xem thư xong, lông mày hơi nhíu lại.



Thấy Hạng Tử Nhuận không nói tiếng nào, mặt tiểu tử đưa thư lộ vẻ vội vàng nói: “Hạng sư phụ, thành chủ đại nhân hi vọng ngài có thể mau chóng đến thành Dương Phong."



"Ta đã biết, ngươi đi về trước đi." Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt đáp.



Tiểu tử này là một trong những tâm phúc của Liễu Trường Phong. Hạng Tử Nhuận không tỏ rõ thái độ, tiểu tử đưa thư không biết Hạng Tử Nhuận có đi hay không. Nhưng mà chủ tử nhà mình đã giao phó, không thể miễn cưỡng Hạng sư phụ, nên tiểu tử đưa thư chỉ có thể âm thầm sốt ruột trong lòng, nói với Hạng Tử Nhuận một tiếng "Cáo từ" liền rời đi.



"Có phải bản vẽ huynh thiết kế cho Liễu thành chủ xảy ra vấn đề gì không?” Tâm phúc của Liễu Trường Phong vừa đi, Tô Khả Phương lo lắng vội hỏi.



Nàng nghe Đan Trúc Âm nhắc qua về Liễu Trường Phong, ở thành Dương Phong quyền lực ngập trời, hơn nữa không phải người hiền lành. Tô Khả Phương lo bọn họ sẽ chọc phải nhân vật phiền toái như vậy.



"Bản vẽ không xảy ra vấn đề, mà do vật liệu dùng để xây dựng bị người dưới làm nhái. Lúc cơ quan sắp xây xong thì bỗng dưng bị đổ sụp toàn bộ. Liễu thành chủ hi vọng ta có thể qua kiểm tra tình hình, xem cơ quan có thể tiếp tục sử dụng không? Hay phải xây mới?”



Đại bộ phận cơ quan do Hạng Tử Nhuận thiết kế đều để sử dụng duy nhất một lần. Chỉ có một phần cơ quan nhỏ có thể tái sử dụng tiếp. Giờ toàn bộ cơ quan đều đổ sụp, chỉ sợ phần cơ quan nhỏ kia cũng khó mà cứu vãn được.”



Lòng Tô Khả Phương cả kinh: "Lá gan của ai mà lớn như vậy? Dám ở ngay dưới mắt thành chủ thành Dương Phong động tay chân?"



“Tuy trong thư Liễu thành chủ chưa nhắc, nhưng ta đoán chừng là do đệ đệ của Liễu phu nhân làm.”



Đệ đệ của Liễu phu nhân chính là tiểu cựu tử của Liễu Trường Phong. Chắc chỉ gã ta mới có lá gan này, hơn nữa theo Hạng Tử Nhuận biết, lần này tất cả vật liệu dùng để xây dựng cơ quan đều do gã phụ trách mua sắm.



Tô Khả Phương giật mình, quan hệ bám váy kiểu này chả mấy khi ra hồn.



"Liễu thành chủ đã phái người tới mời huynh rồi, huynh muốn qua xem thế nào à?" Nàng hỏi.



Lấy tính cách của Hạng Tử Nhuận, nếu không định đi hắn nhất định sẽ trực tiếp từ chối, nhưng vừa nãy hắn không từ chối vậy tỏ rõ hắn sẽ đi.
Tô Khả Phương đứng hình nhìn bầu trời đầy nắng chiều, tim đập thình thịch.



Sao lại giống cảnh tượng trước khi bão tiến vào vậy chứ?



Thời tiết này chẳng những khiến Tô Khả Phương nơm nớp lo sợ, mà ngay cả một vài lão nhân trong thôn cũng hoảng hốt.



"Thời tiết này giống như sắp nổi bão!" Một vị lão nhân đứng trên bờ ruộng ngẩng đầu quan sát bầu trời hồi lâu, sợ hãi nói.



Nơi này rất ít khi gặp bão, cho nên chỉ có một vài lão nhân đã từng gặp quá. Ngay cả Tô Bằng cũng mới chỉ gặp bão một lần lúc còn rất nhỏ, chẳng qua lúc đó tuổi ông còn quá nhỏ, sớm đã quên mất tình hình thời đó là như thế nào.



Bởi vì thời tiết rất cổ quái, lại được mấy lão nhân nhắc nhở. Tô Bằng buông việc đồng áng xuống, vội vàng mời tất cả các lão nhân tuổi tác cao trong thôn tới tiếp thu ý kiến quần chúng. Cuối cùng mọi người vẫn nhất trí cho rằng loại thời tiết này chính là báo hiệu trời sắp nổi bão lớn.



Hương thân trong thôn từng nghe qua về sự nguy hiểm của bão, nhận được kết luận này nhất thời hoảng hồn: "Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao đây?"



Nhà của hương thân ở đều là nhà tranh, ngộ nhỡ thật sự nổi bão lớn, bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có, còn hoa màu trên ruộng, tất cả cũng sẽ phá huỷ!



"Các hương thân đừng hoảng hốt, có phải nổi bão lớn hay không còn chưa chắc chắn. Mọi người trước hết cứ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới là quan trọng nhất.” Vì ổn định lòng người, Tô Bằng bảo người truyền lời xuống.



Ở triều đại lạc hậu này, ngộ nhỡ gặp phải bão lớn, hậu quả khó mà lường được.



Các hương thân buổi tối không dám ngủ, chuẩn bị tránh báo trong đêm. Nông dân để ý nhất chính là hoa mầu, có người ở ruộng suốt đêm, các lão nhân trời vừa sáng liền ra ruộng. Mọi người nghĩ đủ mọi cách để hoa mầu không bị hao tổn.



Nhìn cả thôn Phong Quả loạn thành một bầy, Tô Khả Phương miễn cưỡng làm cho mình trấn định, suy nghĩ vạn nhất bão tới thì cần chuẩn bị những gì.



Sau khi nghĩ xong, trước hết nàng kêu A Cam đưa nàng đến tiệm thuốc trên trấn quét sạch sành sanh mấy gian tiệm thuốc, lại mua hai túi muối ăn lớn và một ít đồ ăn thức uống trở về. Sau đó cùng Hạng Thần Tường đem gà vịt xua vào lồng, đưa đến thạch động trong núi sâu, vẩy chút hạt thóc xong, hai người liền vội vàng xuống núi.