Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 202 : Hậu hạ cái này, không phải hầu hạ cái kia

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


"Sao mà không bị ảnh hưởng chứ?” Dương Xảo Lan than thở: "Bão lớn thiếu chút nữa tốc mái nhà thẩm lên mây luôn. Do cháu không nhìn thấy thôi, tất cả ngói trên mái nhà gần như được lợp lại hết lần nữa đấy. Bởi vì viện này ở trong ngõ hẻm, nên cửa sổ mới không bị vỡ hỏng gì.”



Nghe vậy, Tô Khả Phương hơi nhíu mày, vội đứng lên gọi Hạng Tử Nhuận về phố Nam Thông. Lời Dương Xảo Lan vừa kể làm nàng rất lo lắng cho mấy người Sơn Vu, Mã Liên và Bạch Quả. Ba cô nương tuổi tác còn nhỏ, gặp cảnh bão táp cũng không biết có bị thương hay bị doạ sợ gì không?



Lúc hai người về đến phố Nam Thông, bầu trời đã tối đen mù mịt. Nhìn cửa lớn đóng chặt, liền gõ cửa một cái. Một lát sau mới thấy Mã Liên một tay nhấc đèn lồng, một tay cố sức đem cánh cửa lớn nặng nề mở ra.



Vừa gặp Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương, mặt Mã Liên lập tức lộ vẻ vui sướng: "Lão gia, phu nhân, hai ngươi đã quay trở lại?"



"Mã Liên, các ngươi vẫn khoẻ chứ?” Tô Khả Phương nhìn Mã Liên từ trên xuống dưới, gấp gáp hỏi.



"Phu nhân, chúng ta đều rất khoẻ." Mã Liên vừa nói vừa soi đèn lồng cho hai người đi vào sân.



Nhìn Mã Liên coi như bình tĩnh cũng không có dấu hiệu bị thương, một nửa nỗi lo lắng còn lại trong lòng Tô Khả Phương bây giờ mới rơi xuống nốt.



Tô Khả Phương nhìn xung quanh ngoại viện, hỏi: "Sơn Vu và Bạch Quả ở nội viện?"



Tô Khả Phương phát hiện mình vừa hỏi dứt câu, Mã Liên bỗng nhiên theo bản năng thoáng liếc mắt về hướng nội viện, khuôn mặt nhỏ lướt qua tia bất đắc dĩ. Nàng không khỏi hoang mang hỏi thêm: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"



"Hẳn là vì sư đệ ta!" Người luyện võ nhĩ lực tốt, Hạng Tử Nhuận nghe được giọng Lâm Chiêu Hoành truyền đến từ nội viện.



Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương tối sầm: "Tại sao Lâm Chiêu Hoành lại ở đây giờ này?"



Triều đại này không phải rất coi trọng nam nữ khác biệt à? Tại sao trời tối tù mù thế này, mà tên Lâm Chiêu Hoành kia vẫn còn ở đây? 
Lâm Chiêu Hoành tức giận nói: “Được được được, đệ bảo đảm về sau sẽ không sai khiến các nàng nữa, được chứ?"



Chẳng phải mấy nha hoàn thôi sao, Lâm Gia - gia đại nghiệp đại, Lâm Chiêu Hoành hắn còn thiếu mấy hạ nhân để sai sử sao?



Lâm Chiêu Hoành hắn chỉ vì không muốn bị lão đầu tử càm ràm suốt ngày mới trốn tới đây, chứ tẩu tẩu cho rằng hắn tự nhiên ăn no rửng mỡ nên đem mình nhốt ở ngôi viện nhỏ này tìm ngột ngạt à?



"Các ngươi nghe rõ chưa. Sau này nếu hắn còn dám hô ba gọi bốn với các ngươi, các ngươi cứ dùng gậy đánh hắn bay ra ngoài!" Tô Khả Phương nói với đám Mã Liên.



”Tẩu tẩu à, không cần như vậy hung ác vậy chứ?" Đôi mắt đào hoa của Lâm Chiêu Hoành hoa trợn thật lớn, không dám tin nhìn về phía Tô Khả Phương. Lâm Chiêu Hoành hắn tốt xấu gì cũng là thân sư đệ của muộn tao sư huynh, nữ nhân này lại vì mấy hạ nhân mà muốn trở mặt với hắn?



Nhìn mặt của Lâm Chiêu Hoành thối giống như mới từ hầm phân vớt lên, ba người Mã Liên cố nín cười đáp: "Vâng, phu nhân!"



Lâm Chiêu Hoành ai oán nhìn về phía Hạng Tử Nhuận: “Sư huynh, nương tử huynh làm nhục đệ!" 



Hạng Tử Nhuận ngay cả khóe mắt cũng chả thèm bố thí cho Lâm Chiêu Hoành. Ngay trước mắt mọi ngưới ngang nhiên dắt tay nương tử đi về nội viện, vừa đi vừa hỏi: “Tối nay nàng muốn ăn gì? Để ta đến Văn Hương Lai mua.”



Trời đã tối, đành phải mua đồ ăn sẵn. Ba tiểu cô nương Mã Liên mặt mũi đỏ hồng, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xách đèn lồng chiếu sáng cho hai người.



"Sư huynh, đệ muốn ăn Phật nhảy tường, vịt Bát Bảo, sườn nướng than..." Lâm Chiêu Hoành vừa nghe đến ăn, lập tức thay ngay nụ cười nịnh nọt, theo sát phía sau hai người thao thao bất tuyệt gọi món.



(*)Cừu đại khổ thâm (仇大苦深): Thù hận vô cùng, luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức. (Sưu tầm)