Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 220 : Báo chí bị sai
Ngày đăng: 08:34 18/07/20
“Được, được, bây giờ chúng ta đi về ngay, cha ngàn vạn lần đừng nóng giận, tức giận hại thân đó.” Điền thị vội vàng trấn an nói.
“Dạ, ông ngoại, chúng ta đi về với người, người đừng nóng giận.” Trình Ngọc Thụ cũng bị bộ dáng này của ông ngoại dọa cho sợ, vội nói.
Điền Xương tổ tôn ba người trở về nhà, mà giờ phút này Trình thợ mộc chạy vòng quanh đường cái của huyện thành Hoài Đường, còn vừa chạy vừa hô to: “Ta đê tiện vô sỉ bỉ ổi, ta không phải người, ta không phải người, ta đê tiện vô sỉ bỉ ổi……”
Từ ngữ như vậy vừa nghe là biết xuất xứ từ Lâm Chiêu Hoành.
Cho đến khi hắn chạy đủ hai vòng đương cái trong huyện Hoài Đường, Trình thợ mộc lúc này mới trở lại tiệm đồ chơi nhà mình, hổn hển cầu xin với người đang uống trà mua từ trà lâu đối diện: “Vị phu nhân này, là ta có mắt không tròng, ta không nên sai người vây đánh các ngài, ta không nên có ý đồ xấu, ta không nên mạo phạm ngài, ta biết sai rồi, cầu xin đại nhân ngài rộng lượng tha thứ cho ta đi?”
“Được, lần này ta tha cho ngươi!” Tô Khả Phương sảng khoái đáp ứng, đưa chén trà cho một gia đinh Lâm phủ, cười hờn dỗi nói với nam nhân bên cạnh mình: “Phu quân, ta mệt mỏi rồi ~~”
“Vậy thì về nhà nghỉ ngơi!”
Hạng Tử Nhuận cười cười, nâng nàng dậy, còn muốn bế ngang nàng lên.
Tô Khả Phương vội vàng trừng mắt liếc hắn, người vây xem trên đường cái nnhiều như vậy, da mặt nàng còn chưa dày đến như vậy đâu.
“Tức phụ, diễn trò thì phải làm tới cùng nha!” Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, cười mị hoặc, không đợi nàng phản ứng đã bế ngang nàng lên.
Tô Khả Phương bị tươi cười của hắn chói mắt ngẩn ngơ, khi nghe tiếng kinh hô của quần chúng vây xem ở phố mới lấy lại tinh thần, liền vùi đầu vào ngực hắn.
Bây giờ nàng không muốn nổi bật cũng không được rồi!
Lâm Chiêu Hoành đi theo phía sau khóe mắt giật giật, hai vợ chồng này thật là không biết xấu hổ!
Trình thợ mộc nghĩ cũng không dám nghĩ Tô Khả Phương sẽ thống khoái buông tha hắn như vậy, nhất thời ngốc tại đó, mãi đến khi đoàn người Tô Khả Phương biến mất khỏi phố Tân Hưng, tiểu nhị của tiệm đồ chơi tiến lên nói khẽ, hắn mới phản ứng lại.
Hạng Tử Nhuận vàTô Khả Phương nhìn nhau, đi vào tiệm ruốc cá.
Vợ chồng hai người đi vào mật đạo, đứng yên trong mật đạo của xưởng báo chí, nghe được tiếng nói lễ phép của Húc Đông từ trong xưởng báo truyền đến: “Lão bá, không biết ngài tìm chưởng quản của xưởng báo chúng ta có chuyện gì?”
“Tiểu tử, ngươi chính là quản sự của xưởng báo này?” Giọng của lão hán lớn, Tô Khả Phương ở trong mật đạo không cần lắng tai nghe cũng có thể nghe ông nói rõ ràng, Hạng Tử Nhuận thì càng không cần phải nói.
“Cũng gần như vậy.” Húc Đông nói.
“Tiểu tử, ngươi là quản sự nơi này, ta sẽ nói rõ với ngươi.” Giọng lão hán nghe như vẻ không nói rõ thì không bỏ qua.
“Mời lão bá nói.” Húc Đông liếc tờ báo trong tay ông, đoán được ý đồ của ông đến nhất định có quan hệ với tờ báo này, nên rất thận trọng.
“Tiểu tử, ngươi nhìn xem tờ báo này của cách ngươi, đây là tờ báo người dân thôn chúng ta mua mất mười lăm văn tiền, ai ngờ ta vừa đọc báo, thấy căn bản là không chuẩn xác, ta phát hiện không thích hợp nên vội vàng chạy từ trấn Ô Lan tới đây!” Lão hán nhíu mày nói.
Thấy lão hán đúng là có vẻ phong trần mệt mỏi, Húc Đông giật mình hỏi: “Lão bá, ngài đi từ trấn Ô Lan đến tận đây sao?”
Từ trấn Ô Lan đi bộ đến Hoài Đường huyện mất tới vài ngày, chẳng lẽ lão bá này ngay trong ngày phát hành đã chạy đi huyện Hoài Đường rồi?
“Lão bá, trang báo này chẳng qua chỉ có mười lăm văn tiền, ngài từ thật xa chạy tới như vậy không đáng đâu, lãng phí không ít công phu của ngài rồi?”
Thời gian đối với nông dân rất quý giá, trồng lúa hay thu hoạch lúa đều là giành giật từng giây, lão bá này lại bỏ được nhiều thời gian như vậy vì hương thân cùng thôn đi chuyến này, Húc Đông trong lòng bội phục.
Chẳng qua, lão bá này nói báo không chuẩn xác, ông dựa vào đâu mà nói vậy?
“Tiểu tử, ta cũng không phải là vì này mười lăm văn tiền mới chạy lên đây, ta lo lắng báo này của các ngươi sẽ đưa tin sai cho các hương thân, làm các hương thân bỏ lỡ thời cơ tốt để canh tác nên mới tự chạy lên đây một chuyến.”
Húc Đông sửng sốt, rồi lại nghe lão hán nghiêm túc nói: “Lúc này không phải là lúc cày bừa vụ xuân hay thu hoạch vụ thu cho nên liên lụy không lớn, nhưng tới lúc đó dự báo thời tiết sai thì sẽ hại chết các hương thân!”
(Lời tác giả) P/S: Biên tập cho giá truyện này 20 tệ một chương, đọc hơn mười vạn chữ sẽ bắt đầu thu phí, Ôn Phong là sống dựa vào viết văn, truyện này đã miễn phí hơn 50 vạn chữ, bây giờ cũng đến lúc phải thu phí rồi. Cuối cùng, không cần biết mọi người có tiếp tục ủng hộ Ôn Phong hay không, Ôn Pjhong cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ và làm bạn với Ô Phong cho tới nay, cám ơn mọi người, moah moah ~~