Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 31 : Rung động khó hiểu
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Hạng Tử Nhuận ra ngoài không đến một khắc đã trở về sơn động, lúc trở lại thần sắc của hắn rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn hắn trở về không bị thương chút nào, Tô Khả Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra nàng biết mình lo lắng có phần thừa thãi, nhưng không nhịn được mà cứ suy nghĩ.
Có lẽ vì hắn là người bạn chân chính đầu tiên nàng kết giao khi đến triều đại này.
Tô Khả Phương âm thầm tự nói với mình.
"Không có việc gì, chỉ là thợ săn lên núi thôi, tạm thời chúng ta đừng ra ngoài." Hạng Tử Nhuận nói.
Tô Khả Phương giật mình, từ lần đầu nàng lên núi đến nay chưa từng gặp người thợ săn nào.
Nhưng nghĩ lại, thời gian trước là ngày mùa, thợ săn cũng phải bận bựu công việc đồng áng, nên mới không lên núi.
Nhưng mà ——
"Thợ săn đều là hương thân các thôn phụ cận, vì sao không thể ra ngoài?" Tô Khả Phương không hiểu.
"Không muốn gây phiền toái không cần thiết." Hạng Tử Nhuận nhìn thoáng qua nàng, có thâm ý khác nói.
Nghe vậy, Tô Khả Phương lập tức câm miệng.
Đúng thế, nếu như bị người khác phát hiện bọn họ cô nam quả nữ ở trong rừng, cộng thêm những hành vi trước kia của nguyên chủ, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Thấy nàng không dấu vết lùi đến góc sơn động, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trong lòng lại vì hành động này của nàng mà cảm thấy vui vẻ.
Tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hắn có thể kết luận, nàng không phải người không chịu nổi giống như hắn nghe được.
Nhưng mà bây giờ nàng mới nhớ tới phải tránh hiềm nghi có phải quá muộn rồi không?
Hạng Tử Nhuận cũng không vạch trần hành động của nàng, nói: "Có khả năng mấy thợ săn này sẽ ở trong núi hai ngày, hai ngày này cô tạm thời không nên lên núi."
Tô Khả Phương giật mình, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vậy ta xuống núi kiểu gì?"
Tô Khả Phương bị hắn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lo lắng không thôi, nàng dùng tay không bị hắn nắm gỡ ngón tay hắn ra, xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận hơi trầm xuống, cuối cùng khẽ thở dài, lặng lẽ đi theo sau.
Tới khi thấy nàng dễ dàng tránh được chỗ của mấy người thợ săn ra khỏi rừng, Hạng Tử Nhuận mới xoay người về sơn động.
Tô Khả Phương chạy như bay ra khỏi núi, dựa lưng vào một cây đại thụ thở hổn hển, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi dưới gốc cây.
Làm sao có thể...
Trong đôi mắt hạnh của Tô Khả Phương tràn đầy thần sắc bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận / khó hiểu)
Nhưng bọn họ mới gặp nhau mấy lần, sao nàng lại có cảm giác đối với hắn được chứ?
Tuy kiếp trước nàng chưa yêu đương nhưng nàng cũng không phải một thiếu nữ ngốc nghếch, nàng đã mơ hồ đoán được vì sao vừa rồi trước mặt Hạng Tử Nhuận mình lại có cảm giác gấp rút bất an.
Nhưng rõ ràng nàng hoàn toàn không biết chút gì về hắn cả, bỗng nhiên sinh ra loại rung động kiểu này có chút khó giải thích.
Tô Khả Phương cười khổ, trước kia nàng cười thầm nguyên chủ ngu xuẩn, chẳng có chút hiểu biết nào về Đàm Trọng An mà theo đuổi mãi không thôi, không nghĩ tới chính nàng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Không được, nàng không thể dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Huống chi, Hạng Tử Nhuận không phải là phu quân của nàng.
"Đúng vậy, mình và hắn không có khả năng." Tô Khả Phương nhẹ nhàng vỗ ngực, miệng tự nhủ.
Trước mắt nàng vẫn rất hài lòng với thân phận "Phụ nữ có chồng" của mình, thân phận này là bia đỡ đạn cho nàng, có thể giúp nàng tránh không ít phiền toái.
Sau một phen tự an ủi bản thân, Tô Khả Phương bình tĩnh hơn nhiều.
Không cần biết mình có động tâm với Hạng Tử Nhuận thật không, đều không thể lún sâu.
Ý thức được điều này, Tô Khả Phương dứt khoát đứng lên đi xuống núi.