Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 33 : Lại gặp Vương Thị

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Triệu Kính Tân nhìn thoáng qua nương tử mình, giọng điệu có chút thất lạc: "Chúng ta tính cho thuê trước, chờ ở huyện thành ổn định rồi lại bán nhà sau." 



Sau này ông không còn được coi là người trấn Đường Huyền nữa.



Tô Khả Phương có thể hiểu được tâm tình xa quê của Triệu Kính Tân, nàng mỉm cười: "Triệu thúc, Triệu thẩm, nếu không hai người cho cháu thuê nhà đi."



"Phương Nhi, cháu muốn chuyển lên trấn ở?" Triệu Kính Tân hơi kinh ngạc, ông biết nông hộ thường luyến tiếc đất đai, nếu chuyển lên trấn sẽ trì hoãn việc đồng áng.



"Tạm thời cháu không có ý định chuyển lên trấn, chỉ là cháu muốn chế biến ruốc cá và chao cá lăng ở đây, sau đó trực tiếp đưa đến Vương Gia sẽ tiện hơn rất nhiều." Tô Khả Phương nói ra tính toán của mình: "Hơn nữa sau này Triệu thúc phải đi lại giữa huyện thành và trấn, trở về cũng có nơi để nghỉ chân." 



"Vậy chúng ta sẽ không cho thuê nhà nữa, cháu cần thì cứ dùng đi." Triệu Kính Tân không hề nghĩ ngợi nói.



"Đúng vậy, dù sao lão gia đến khách sạn nghỉ ngơi cũng phải tốn tiền, còn không bằng ở nhà mình thoải mái." Dương Xảo Lan cũng nói.



Cho người khác thuê bọn họ còn không yên tâm đấy, Phương Nhi cần dùng, bọn họ cầu còn không được.



Tô Khả Phương cũng không tranh trả tiền thuê nhà, nàng tính đến lúc trích phần trăm thì bổ sung thêm cho Triệu Kính Tân là được. 



"Triệu thúc, Triệu thẩm, hai người đã tính nửa tháng sau mới vào thành, vậy trong khoảng thời gian này đừng bày sạp hàng nữa, dứt khoát ở nhà giúp cháu chế biến ruốc cá và chao cá lăng đi, đến lúc ước định trực tiếp mang hàng từ đây đến Vương Gia luôn."



Hôm trước nhận sinh ý của Vương Gia xong nàng đã nghĩ qua vấn đề làm sao để đưa hàng, việc này trước mắt không thích hợp để quá nhiều người biết, có thể ở Triệu Gia chế biến ruốc cá và chao cá lăng là thích hợp nhất. 




Vì tiền, Vương Thị kiên nhẫn: "Tô Khả Phương, có câu nói rất hay, oan gia nên giải không nên kết, trước kia coi như chúng ta không đúng, chúng ta không nên lung tung oan uổng ngươi, nhưng bây giờ không phải chân tướng rõ ràng rồi sao, đều là hiểu lầm, ngươi chớ để trong lòng."



Thấy Tô Khả Phương không đáp lại, Vương Thị thận trọng đánh giá nàng, cười nói: "Tô Khả Phương, nếu như trong lòng ngươi thật sự có An Nhi nhà chúng ta, chờ hắn thi đỗ Trạng Nguyên, ngươi liền cùng Phó Thần Hoằng hòa ly, đến lúc đó ta để An Nhi nạp ngươi làm thiếp, ngươi thấy thế nào?"



Nghe lời này, những khách nhân khác trên xe đều bày ra vẻ mặt khiếp sợ và không dám gật bừa.



Tô Khả Phương cũng bị chọc giận quá hoá cười, giọng nàng tràn ngập mỉa mai, lạnh lùng nhìn Vương Thị: "Lão bà này ngươi có lòng tin lúc ngươi còn sống Trọng An đại ca nhất định có thể thi đỗ Trạng Nguyên sao? Ngươi có lòng tin Trọng An đại ca thi đỗ Trạng Nguyên còn để ngươi vào mắt sao? Ngươi có lòng tin ta sẽ vì Trọng An đại ca mà hoà ly với Phó Thần Hoằng sao? Ngươi không khỏi quá đề cao bản thân rồi." 



Còn có một câu Tô Khả Phương không nói ra miệng, đó chính là lão bà này không lo lắng Đàm Trọng An sẽ vì nàng mà bỏ rơi Đàm Tiểu Liên sao? 



Nhưng người trên xe quá nhiều, việc này liên quan đến danh dự của mình, lời nói đến môi nàng lại nuốt trở về.



Chỉ không biết Đàm Trọng An sau khi biết nhạc mẫu tương lai của hắn vì lợi ích cá nhân mà bán đứng hắn sẽ có cảm tưởng thế nào? 



Vương Thị bị Tô Khả Phương trước mặt mọi người trên xe nói một tràng, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, định bật lại nhưng nghĩ tới ánh sáng của bạc, chỉ có thể nhịn xuống lửa giận hừng hực trong lòng, nhíu mày nhẹ trách nói: "Tô Khả Phương, không phải ngươi nói coi An Nhi như ca ca mà đối đãi sao, thế nào lại rủa hắn không đậu Trạng Nguyên?"



"Đúng vậy!" Kéo đến Đàm Trọng An, Đàm Tiểu Liên cũng không nhịn được: "Ta nhìn ngươi chính là không muốn ta được tốt, ngươi sợ ta làm quan thái thái sẽ không để cho ngươi có cuộc sống tốt đúng không?"



Tô Khả Phương liếc mắt: "Đàm Tiểu Liên, ngươi nghĩ nhiều! Ngươi nếu không tin, vậy ta ở đây trước chúc ngươi và An ca ca của ngươi sớm ngày thành thân, lại chúc hai người trăm năm hoà hợp, còn chúc phu quân ngươi thê thiếp thành đàn."