Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 39 : Hạo Nhi lên trấn

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Mặt Triệu Kính Tân đằng đằng sát khí: "Đương nhiên không thể dễ dàng tha cho gã như vậy."



"Triệu thúc, Oánh Nhi còn nhỏ, Triệu thẩm còn cần thúc, thúc đừng làm chuyện gì dại dột." Tô Khả Phương nhìn bộ dạng này của ông không nhịn được lo lắng.



Bị Tô Khả Phương nói vậy, Triệu Kính Tân sửng sốt, thấy nàng và nương tử đều tràn ngập lo âu nhìn mình, không khỏi buồn cười nói: "Hai người sẽ không cho rằng ta muốn đồng quy vu tận (cùng chết chung) với tên súc sinh họ Trương chứ? Nhìn ta giống người ngu vậy sao?"



Thấy trên mặt hai người đều có biểu tình ngưng trọng, thiếu yên tâm, Triệu Kính Tân đành trịnh trọng đảm bảo: "Hai người yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."



"Lão gia đưa hai kẻ này đến địa bảo cũng tốt, dù sao chúng ta sắp vào thành rồi, lúc đó tên súc sinh này tìm đến cũng không làm gì được chúng ta." Tuy rằng Dương Xảo Lan hận không thể lột da rút gân Trương Kim Quý, nhưng nàng ấy càng lo lắng cho an nguy của phu quân mình hơn. 



"Nương tử nàng yên tâm, ta bảo đảm súc sinh kia về sau cho dù gặp lại nàng, cũng không động được vào nàng." Tầm mắt Triệu Kính Tân lướt qua ngoan sắc.



Triệu Kính Tân nói xong liền ra khỏi nhà, chưa đến một khắc sau ông cầm trong tay một bao thuốc bột và hai cây cỏ dại trở lại.



Thấy Triệu Kính Tân đổ thuốc bột vào chén, lại ép nước từ hai cây cỏ, nhỏ vào trộn chung lên, Dương Xảo Lan run như cầy sấy nói: "Lão gia, không phải ông nói sẽ không làm việc dại dột sao, chúng ta không thể giết người được."



Dương Xảo Lan tưởng rằng đây là thuốc độc.



"Yên tâm, không chết người được, hơn nữa gã sẽ không phát hiện." Triệu Kính Tân cười thần bí, bưng bát đi vào phòng chứa củi.



Tô Khả Phương chớp mắt, thuốc và thảo dược  kia nàng không biết, nhưng kết hợp với lời Triệu thúc vừa nói, nàng đại khái đoán được tác dụng của chúng.



Đúng là biện pháp tốt!



Tô Khả Phương cười lạnh nhạt.



Triệu Kính Tân thừa dịp Trương Kim Quý vẫn còn hôn mê, đem nước thuốc cưỡng chế đổ vào miệng gã, sau đó giúp gã lau miệng sạch sẽ, rồi mới ném hai người lên xe ba gác kéo đến địa bảo.



Đương nhiên, trước khi ném lên xe ba gác, Triệu Kính Tân còn lột sạch y phục của hai kẻ kia, để bọn họ trần truồng dạo phố.




Lòng Tô Khả Phương mềm nhũn, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ không được mấy lạng thịt của thằng bé: "Đúng vậy, Hạo Nhi có thích không?" 



"Vui vẻ! Vui vẻ! Cháu rất thích!" Hạo Nhi dùng sức gật đầu.



"Được rồi, chúng ta đi thôi." Giả Thị chuẩn bị xong, từ trong nhà đi ra cười nói.



Hạo Nhi một bên nắm tay Giả Thị, một bên nắm tay Tô Khả Phương, lanh lợi đi tới cửa thôn.



Trước kia số lần thằng bé ra khỏi nhà ít đến thương cảm, chớ đừng nhắc tới lên trấn, cho nên từ hôm qua khi nghe mình có thể lên trấn chơi, nụ cười trên mặt Hạo Nhi chưa từng tắt.



Hạo Nhi rất ít đi bộ, còn chưa đi đến cửa thôn đã thở gấp, Giả Thị không yên tâm, chỉ có thể bế thằng bé lên.



Sau khi lên xe bò, Giả Thị vội lau khô mồ hôi trên trán và lưng thằng bé, tránh cho gió thổi lại cảm lạnh.



Nhìn đại tẩu thận trọng như vậy, mặt Tô Khả Phương đầy lo lắng.



Vạn nhất cơ thể Hạo Nhi không dưỡng tốt, chỉ sợ cả nhà sẽ lâm vào thống khổ vô tận không thể tự thoát ra được...



Lần đầu tiên Hạo Nhi ngồi xe bò rất hưng phấn, trên đường hỏi không ngừng, Giả Thị và Tô Khả Phương rất kiên nhẫn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thằng bé.



Xuống xe ở đầu trấn, Tô Khả Phương lo lắng cơ thể Hạo Nhi không chịu nổi mệt nhọc, đề nghị đến quán trà nghỉ ngơi một chút.



Giả Thị cũng lo lắng cơ thể của nhi tử, liền đồng ý.



Tới quán trà, Tô Khả Phương gọi ba cốc trà và hai đĩa điểm tâm (bánh ngọt) nhỏ. 



"Hạo Nhi, ăn rồi hãy uống trà, nếu không dạ dày sẽ khó chịu." Cân nhắc đến cơ thể Hạo Nhi, Tô Khả Phương gắp một miếng bánh thạch anh đậu đỏ đặt vào chén của thằng bé.