Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 45 : Bắt chẹt Tô Khả Phương

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


"Huynh nói tránh hiềm nghi không sai sao còn bắt ta đưa cơm cho huynh?" Quả thật Tô Khả Phương không thể nào hiểu được não người này đi đường vòng kiểu gì?



"Đó cũng tuỳ từng người mà khác nhau." Độ cong trên môi hắn không ngừng mở rộng, ngay cả đáy mắt cũng tràn đầy ý cười.



Nghe lời này, mặt Tô Khả Phương trầm xuống.



Hắn biết rõ nàng đã gả cho người khác còn nói ra những lời này, ở trong mắt hắn, nàng thật sự là loại nữ nhân tùy tiện?



Tô Khả Phương chưa kịp che giấu biểu tình của mình, trán đã truyền đến một trận đau đớn.



"Nghĩ gì thế?" Hạng Tử Nhuận tức giận nói.



"Huynh làm gì vậy?" Tô Khả Phương che trán trừng hắn.



Dám búng trán nàng!



Hạng Tử Nhuận nhíu mày: "Ai bảo cô suy nghĩ lung tung?"



"Huynh biết ta đang suy nghĩ gì chắc?" Tô Khả Phương không chịu yếu thế rống lên.



"Cô nghĩ gì đều viết lên mặt, ta không biết cũng khó!" Hạng Tử Nhuận cười trêu tức, sau đó nghiêm mặt nói: "Không phải như cô nghĩ, không cho phép nghĩ lung tung bậy bạ."



Chẳng biết tại sao, Hạng Tử Nhuận vừa dứt lời, Tô Khả Phương cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ái muội, nhưng nàng không cho phép mình nghĩ nhiều, vừa đẩy hắn ra vừa nói: "Huynh vẫn nên đi nhanh lên đi, đừng làm hỏng chuyện của ta!"



"Cần ta giúp một tay không?" Hắn buông mi hỏi.



Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng Hạng Tử Nhuận có thể nhận ra nàng là người mạnh mẽ độc lập, nếu mình không thông qua sự đồng ý của nàng đã tuỳ tiện nhúng tay vào việc này, nói không chừng sẽ dẫn ra lửa giận của nàng.



"Cảm ơn huynh có ý tốt, nhưng việc này tự ta có thể giải quyết!" Nàng mím môi đáp.



Quả nhiên! Mày kiếm của Hạng Tử Nhuận nhăn lại.



Hơn nữa, nha đầu này còn cố ý muốn tránh xa hắn.



"Vậy được, giờ ta đi!" Hạng Tử Nhuận cười không để ý nhắc nhở: "Nhưng nhớ phải mang cơm cho ta."




"Phốc ~~ " Tô Khả Phương phun hết nước trong miệng ra.



Làm chuyện cẩu thả?!



Tô Khả Phương không thể tưởng tượng nhìn Húc Đông, lại nhìn thần sắc cổ quái của Dương Xảo Lan, đột nhiên cười lớn.



Dương Xảo Lan nhịn không được, cuối cùng cũng ôm bụng cười theo.



Đông Mai đã sớm đỏ mặt tránh vào phòng bếp, mà Lữ thẩm thì mặt không đổi sắc ngồi xổm ở sân lọc da cá.



"Lấy tuổi của Vương Thị có thể làm nương của Đại Thạch rồi, vậy mà gã có thể hạ miệng được?" Tô Khả Phương thật vất vả mới dừng cười, chép miệng nói.



Nàng vừa nói xong, Dương Xảo Lan lại nhịn không được cười ha hả.



"Ta nhìn bọn chúng giống như bị người khác hạ thuốc." Chờ hai người cười ngừng, Húc Đông nói thêm.



"Chắc chắn là bọn chúng còn đắc tội người khác!" Dương Xảo Lan đáp.



Phương Nhi nói đã trói bọn chúng, nếu không có người cố ý muốn bọn chúng xấu mặt, sao bọn chúng có thể giãy dụa?



"Chuyện này không phải không có khả năng, Đại Thạch nguyên bản là một kẻ cắp chuyên nghiệp, cũng không biết tại sao Vương Thị lại thông đồng chung một chỗ với gã?" Húc Đông đem chuyện mình nghe được nói cho Tô Khả Phương.



Nghe vậy, Tô Khả Phương có chút trầm tư.



Là Hạng Tử Nhuận sao?



"Không cần biết là ai giúp chúng ta, trải qua việc này, Vương Thị chắc không còn mặt mũi quang minh chính đại ra đường, Phương Nhi không cần lo lắng bị bà ta theo dõi nữa."



Chuyện Vương Thị, Tô Khả Phương đã nói qua với vợ chồng Triệu Kính Tân, nên Vương Thị xảy ra chuyện như vậy, Dương Xảo Lan một chút cũng không đồng tình với bà ta.



Nghe Dương Xảo Lan nói, Tô Khả Phương khẽ mỉm cười.



Triệu thẩm nói đúng, không cần biết là có người giúp mình hả giận, hay là do Vương Thị và Đại Thạch làm quá nhiều điều ác mới gặp báo ứng, tóm lại đoạn thời gian tới đây nàng sẽ thanh tĩnh hơn nhiều.