Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 83 : Nhất định không đi?

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


"Lục soát!"



Nghe được tiếng quan binh cầm đầu ra lệnh, mắt Hạng Tử Nhuận run lên, muốn cưỡng ép kéo nàng ra liền nghe được ngoài viện truyền tới tiếng gọi: "Đầu lĩnh, thành nam phát hiện bóng dáng thích khách!"



Quan binh vừa xông vào dừng bước, quan binh cầm đầu hét lớn: "Đuổi theo!", một đám người vội rời khỏi sân chạy về hướng thành nam, mọi thứ khôi phục yên tĩnh. 



Quan binh rời đi hồi lâu, Hạng Tử Nhuận thấy nàng còn không chịu buông mình ra, không khỏi than nhẹ: "Bọn họ đi rồi."



Vừa rồi thấy nàng lén lén lút lút trèo tường vào viện, hắn đã đoán được nàng nghe tin Diệp Mậu Dương gặp chuyện nên mới tới đây.



Bên ngoài khắp nơi đều là quan binh, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị bắt chạy đến tìm hắn, muốn nói đáy lòng không xúc động chút nào thì là gạt người, nhưng nàng không biết, thật ra hắn càng hi vọng nàng không xảy ra chuyện hơn.



Đương nhiên Tô Khả Phương nghe thấy tiếng những quan binh kia rời khỏi, nhưng vạn nhất bọn họ quay lại thì phải làm sao đây?



Chẳng lẽ để nàng trơ mắt nhìn hắn vì nàng mà mạo hiểm dẫn quan binh đi?



Thấy nàng chẳng những không buông ra ngược lại càng nắm chặt vạt áo hắn hơn, Hạng Tử Nhuận cho rằng nàng bị hù dọa, cảm thấy lòng mềm nhũn, đưa tay ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng thì thầm nói: "Đừng sợ, không sao rồi."



Tô Khả Phương không ngờ hắn sẽ hành động như vậy, cả người cứng đờ.



Vừa rồi lực chú ý của nàng đặt trên người đám quan binh kia, nên không phát giác, giờ hắn ôm nàng, mùi máu tươi vọt thẳng vào xoang mũi. 



Nhớ tới lời Lý Trì, lòng nàng trầm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói huynh bị thương, nghiêm trọng không?"



Hạng Tử Nhuận không ngờ nàng biết hắn bị thương, dừng một chút, cười nói: "Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da."



"Huynh gạt người, ta ngửi được mùi máu tươi!"



Lý Trì nói thư viện Tử Phong mời rất nhiều người võ nghệ cao cường hộ viện, một mình hắn có thể khiến Diệp Mậu Dương bị thương rồi trốn đi đã là vạn hạnh.



"Thật sự chỉ bị thương ngoài da, nhưng chảy chút máu, nên mới có mùi máu tanh." Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của nàng, khóe môi hắn không tự chủ cong lên.



"Bị thương ở đâu?" Nàng lại hỏi.
Tô Khả Phương nhìn hắn lần nữa, rồi xoay người rời đi.



Hắn nói bọn ta, vậy hẳn sẽ có người tới tiếp ứng hắn, hắn nói có thể ra khỏi thành vậy chắc đã nắm chắc, nàng chỉ không yên tâm về vết thương trên người hắn.



Tô Khả Phương chân trước rời đi, thì chân sau một bóng đen đã lách vào sân.



"Hạng sư huynh, huynh có thể tiết chế chút được không?" Thiếu niên đúng trước mặt Hạng Tử Nhuận bụng đầy oán khí: "Đệ bất chấp nguy hiểm tính mạng thay huynh đánh lạc hướng quan binh, huynh lại ở đây với tiểu tình nhân. Đáng ghét. Tình, nói phát liền phát. Huynh có thể phân biệt thời gian trường hãy phát tình được không?" 



Hạng Tử Nhuận lạnh lùng nhìn hắn: "Một chút quan binh như vậy mà còn không cắt đuôi được, có lẽ ta phải cân nhắc xem có nên báo sư phụ phái người đón đệ về đào tạo lại, không." 



Thiếu niên nghẹn, sau đó hừ lạnh: "Huynh đừng đắc trí, có bản lĩnh thì dẫn tên mặt trắng nhỏ kia trở về đi? Huynh nói xem nếu như sư phụ biết đệ tử ông ta đắc ý nhất, vậy mà có loại ham mê này, không biết có thể bị chọc tức đến mức khí huyết công tâm không?"



Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra, rõ ràng muộn tao (tính cách ngoài lạnh trong nóng) gia hoả này đơn phương mong muốn, yêu thích người ta.



Hạng Tử Nhuận xem thường hừ lạnh: "Nếu đệ đã không ngại làm người nhiều chuyện, thì ta càng chẳng sao." 



Tuy rằng sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ biết sự tồn tại của nàng, nhưng là hắn không hi vọng sư phụ nhúng tay vào phương diện chuyện tình cảm của mình.



Thiếu niên tức hụt hơi: "Huynh nói ai là người nhiều chuyện?"



Hạng Tử Nhuận lặng lẽ nhìn hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.



Thiếu niên hít vào một hơi thật sâu, vị sư huynh này của hắn chính là kẻ có bản lãnh tức chết người không đền mạng, hắn không thèm chấp nhặt với huynh ấy.



"Đệ chuẩn bị xong chưa?" Hạng Tử Nhuận hỏi.



"Chưa chuẩn bị xong, huynh đợi bị bắt đi!" Thiếu niên tức giận nói.



"Đệ sẽ không nhìn ta bị bắt!"



Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt trần thuật, thiếu niên bị đàn áp không làm gì được tức muốn ngã ngửa.