Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 89 : Mong mỏi và trông chờ

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Biểu tình Lâm Chiêu Hoành bây giờ phối hợp với khuôn mặt xanh tím của hắn, thật sự có chút buồn cười.



"Lâm đại thiếu không nhận ra ta sao?" Tô Khả Phương nín cười hỏi.



"Ngươi là đệ đệ của Tô Khả Bân?" Lâm Chiêu Hoành trợn mắt khó tin nhìn nàng.



Người này rốt cuộc là nữ giả nam trang, hay nam giả gái?!



Nhưng nhớ đến vẻ mặt của muộn tao sư huynh, Lâm Chiêu Hoành đã hiểu rõ.



Sự thật chứng minh, hắn lại bị muộn tao sư huynh đùa bỡn!



Nhớ tới việc mình vì phát hiện bí mật muộn tao sư huynh "Đồng tính" mà đắc chí, thậm chí còn giống kẻ ngu nhiều lần mở miệng uy hiếp huynh ấy, Lâm Chiêu Hoành thật muốn đập đầu chết cho xong.



"Là muội muội." Tô Khả Bân uốn nắn Lâm Chiêu Hoành: "Lần trước muội muội ta đơn độc vào thành sợ không an toàn, nên mới nữ giả nam trang!"



Lư Thị và Tô Bằng ngồi bên cạnh từ cuộc trò chuyện của mấy người nghe ra manh mối, phát hiện nữ nhi tiếp xúc qua với nam nhân khác, sắc mặt vợ chồng Tô Bằng có chút khó coi.



Nhưng ngại Lâm Chiêu Hoành lần đầu tới cửa, lại là bằng hữu đồng môn của nhi tử, nên không tiện phát tác.



Mà Lâm Chiêu Hoành nghĩ tới việc mình bị muộn tao sư huynh đùa bỡn xoay quanh, tức đến đỉnh đầu sắp bốc khói.



Đương nhiên chuyện mất mặt như vậy hắn sẽ không để huynh muội Tô Gia biết.



Thu hồi cằm sắp rơi xuống đất, Lâm Chiêu Hoành cười híp mắt quan sát Tô Khả Phương, đột ngột hỏi: "Nghe nói Khả Phương cô nương đã thành thân?"
Lư Thị chần chờ, mãi mới lên tiếng: "Là như vậy, bà thông gia, đồng môn kia của Bân Nhi là công tử đại hộ, vì bệnh của Hạo Nhi, bắt đầu từ ngày mai hắn và đại phu sẽ ở tạm tại nhà chúng ta, tuy chẳng có gì, nhưng vị Lâm đại thiếu gia này đối với phương diện ăn uống rất chú trọng, hôm qua còn cầm ngân phiếu nhờ Bân Nhi lên trấn mời đầu bếp, chúng ta sao có thể thu tiền của hắn, cho nên..."



Nói đến đây, Lư Thị nhìn thoáng qua nữ nhi nhà mình.



"Bà thông gia, bà muốn Phương Nhi qua giúp nấu cơm sao?" Diêu Thị liếc mắt liền hiểu ngay tâm tư của Lư Thị, không để ý cười nói: "Chuyện này có gì đâu mà khó xử, dù sao nông trại có tỷ phu con bé chăm nom, Phương Nhi cũng không có việc gì quan trọng phải giải quyết."



"Đúng không, Phương Nhi?" Diêu Thị nhìn Tô Khả Phương, hỏi.



Trù nghệ của con dâu mình bà biết rõ, không kém đầu bếp trên trấn chút nào.



Bà bà đồng ý rồi, đương nhiên Tô Khả Phương càng thêm không có ý kiến.



"Bà thông gia, Lâm đại thiếu gia dù là đồng môn của Bân Nhi, nhưng vẫn là người ngoài, ta lo lắng Phương Nhi qua sẽ xuất hiện nhàn thoại khó nghe." Lư Thị xoắn xuýt nói.



Trù nghệ của nữ nhi mình chắc chắn không thể xoi mói, để nữ nhi qua hỗ trợ quả thật là lựa chọn tốt nhất, nhưng nghĩ đến danh dự của nữ nhi, Lư Thị vẫn do dự không quyết.



Có lẽ quá lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Diêu Thị chỉ nghĩ con dâu về nhà ngoại hỗ trợ bình thường thôi, nhất thời thật sự không nghĩ tới nam nữ khác biệt, nghe Lư Thị nhắc, cũng chần chờ.



"Nương, con qua hỗ trợ nấu cơm, không phải phụ trách chào hỏi Lâm đại thiếu gia, có thể xuất hiện nhàn thoại gì chứ?" Tô Khả Phương buồn cười nói: "Cùng lắm thì con làm xong cơm sẽ trở về nhà, không ở lại ăn cơm."



Nàng thân thẳng không sợ bóng nghiêng, nếu thật sự có thể giúp Hạo Nhi khoẻ hơn, cho dù hỏng thanh danh thì cũng chẳng có vấn đề gì.



"Đúng vậy, nhìn ta tuổi tác lớn, đầu óc không linh hoạt nữa." Sau khi nghe xong lời Tô Khả Phương, Diêu Thị nhịn không được bật cười: "Khi đó mọi người đều ở nhà cả mà, có thể xuất hiện nhàn thoại gì chứ? Hơn nữa vị Lâm đại thiếu gia kia là quý công tử, sao chịu đi vào phòng bếp?"