Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 98 : Đầu trộm đuôi cướp
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
"Ta tên là Tô Khả Phương, đại tỷ thì sao?" Tô Khả Phương hào phóng thoải mái nhìn nàng ấy.
"Đan Trúc Âm, 21 tuổi!" Đan Trúc Âm hào sảng báo tên mình và tuổi tác: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Muội 17 tuổi." Tô Khả Phương đổ mồ hôi.
Nghe giọng nói, nàng còn tưởng phụ nữ trung niên chứ, may mắn vừa nãy vì nịnh nàng ấy vui mà nàng cố ý kêu trẻ một chút, nếu không chết chắc.
"Đúng rồi, sao tỷ phải vào đây?" Tô Khả Phương lại hỏi.
Đan Trúc Âm đột nhiên dán sát vào Tô Khả Phương bày ra bộ dạng mị hoặc: "Tỷ là yêu râu xanh!"
"Phụt, ha ha ——" Tô Khả Phương bật cười, cũng đùa theo: "Là loại bị người ta hái sao?"
Đan Trúc Âm mới nhìn có vẻ dữ dằn, không ngờ nói chuyện rất hài hước.
Sắc mặt Đan Trúc Âm ảm đạm: "Sao muội đoán được?"
Tô Khả Phương nghẹn họng trân trối.
Bị người ta hái, chẳng phải là bị...?
Thấy nàng ngớ ra, Đan Trúc Âm ôm bụng cười to: "Ha ha, nha đầu này sao lại đáng yêu thế?"
Người ta nói liền tin ngay, thật phục nàng!
Tô Khả Phương hết nói nổi: "Đan tỷ tỷ, việc này có thể lấy ra làm trò đùa sao?"
Ở triều đại, danh dự của nữ nhân còn quan trọng hơn tính mạng, sao nàng biết Đan Trúc Âm có thể tùy tiện lấy danh dự của mình ra làm trò đùa?
"Vì sao không thể?" Đan Trúc Âm khinh thường hừ lạnh:: "Nam nhân nông cạn mới dùng thanh danh đánh giá nữ nhân!"
Tô Khả Phương kinh ngạc nhìn nàng ấy, nơi này chú trọng quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, đặc biệt là với những thiên kim đại hộ không bước chân ra khỏi cửa, ngoài danh tiếng còn cái gì để ước lượng xem nữ nhân đó tốt hay xấu?
Lời Đan Trúc Âm đặt ở đây có chút kinh hãi thế tục.
Các nàng quen biết chưa tới một canh giờ, vậy mà Đan Trúc Âm có thể che chở mình như vậy, Tô Khả Phương rất cảm động.
"Muội là đồ ngu ngốc, không bị người ta bán đã may rồi!" Đan Trúc Âm tức giận lườm nàng, không tiếp tục kéo nàng lại.
Có thể sai nha dịch đổi phòng giam, xem ra nha đầu này có quý nhân giúp đỡ.
"Đan tỷ tỷ yên tâm, muội chưa ngốc đến mức đó." Tô Khả Phương ra khỏi phòng giam sau đó quay đầu chớp mắt nhìn nàng ấy.
"Lúc đó nhớ mang gà quay." Đan Trúc Âm hô to.
Đổi được phòng giam có lẽ sẽ nhanh được ra ngoài thôi.
"Không thành vấn đề!"
Tô Khả Phương đi theo nha dịch, qua hai ngã rẽ, mười mấy phòng gian, quẹo cua, tới một phòng giam độc lập.
"Đi vào đi."
Hai cái nha dịch nói xong, xoay người rời đi.
Tô Khả Phương kinh ngạc, bọn họ cứ đi như vậy hả, bỗng nghe được giọng Triệu Kính Tân: "Phương Nhi —— "
"Triệu thúc!"
Tô Khả Phương vui vẻ quay đầu: "Triệu thúc, cháu cũng đoán là thúc."
"Còn cả nhị thiếu gia nữa, nếu không thúc sợ không gặp được cháu rồi!" Triệu thúc kích động chỉ vào Lý Trì vẻ mặt đờ đẫn đứng sau lưng.
Ông vừa nghe ruốc cá của bọn họ ăn chết người, Phương Nhi bị bắt, chân bị dọa mềm nhũn, may mắn nhị thiếu gia giúp đỡ ông mới không rối loạn trận cước.
"Nhị thiếu gia, cám ơn huynh!" Tô Khả Phương nhìn Lý Trì gật đầu cảm kích.
"Đệ... Đệ là nữ?" Lý Trì trợn mắt há mồm nhìn nàng, thật lâu mới tìm được giọng nói của mình.