Hận Yêu
Chương 12 :
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Say Rượu Nhớ Mèo Điên
Giờ làm đã hết, cô xuống Công Ty, anh lái chiếc xe thể thao vào đỗ trước mặt cô và nói “Lên xe!”.
Cô thở dài bước lên xe, không hiểu tên này đang muốn làm gì đây. “Bản hợp đồng của Khách Sạn Lợi Minh, cô có mang theo chứ?”. Cô không nói gì chỉ nhìn anh, gật một cái .
Anh chở cô đi một hồi, rồi đỗ vào một khu spa nổi tiếng , lấy cho cô mặc một chiếc váy ngắn xinh đẹp và trang điểm cho cô thật lỗng lẫy.
Sau khi hoàn tất mọi thứ trên người cô, anh đưa cô đến một khách sạn lớn. “Hôm nay, chúng ta phải tiếp đối tác”. Cô nghe anh nói, mở to đôi mi một hôì rồi khẽ thõng đài xuống. Làm thư Ký cho anh, những chuyện như này, thật là đương nhiên phải xảy ra.
Hai người xuống xe, anh ném nhẹ chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ cất xe , sau đó, bàn tay vẫn chực trong chiếc túi quần, bước vào sâu bên trong Khách Sạn, có một quán bar lớn ở bên trong , bà chủ hớn hở vẩy gọi, “Ông Chủ Hạ Thiên, cậu vào đi!”
“Lâu rồi không gặp chị, khách của tôi đã đến chưa?” – Anh khẽ mỉm cười nói với chị ấy.
“Rồi, đang đợi cậu ở trong” – Chị ta , đáp.
“Tiếp đón chu đáo chứ?” – Anh ta đưa tay hỏi.
“Cậu còn phải dặn sao?” – Chị ta cười lớn, nói với anh. Sau đó, đôi đồng tử lóe sáng , nhìn sang cô gái đang bước theo anh “Đây là?”.
“Là Thư Ký mới của tôi”. – Anh quay sang lấy một cánh tay đẩy vai cô lên.
“Quả là Ông Chủ lớn , đến Thư Ký còn xinh đẹp diễm lệ” – Bà chủ cười tươi hơn hoa đưa tay chỉ vào trong , mời hai người vào phòng đã đặt sẵn.
“Hạ Thiên, cậu đến rồi! Đã lâu không gặp!” – Một người đần ông dáng dấp thanh tú đứng lên rôm rả bắt tay với anh.
“Phạm Đức Minh, chào cậu!” – Anh khẽ mỉm cười đáp lại. Thì ra đây là Chủ Tịch của chuỗi khách sạn lớn Lợi Minh của Việt Nam. Anh ta là bạn thời trung học của anh. Lớp anh , thật là lắm nhân tài quá mà.
Anh ta ngồi lại ghế sofa, tay với ra hai hướng có hhai cô tiểu tiên nữ xinh đẹp phục vụ.
Cô lơ mơ thấy một tên đang định tấn công anh từ phía sau, khẽ hét to.”Không phải là mèo điên của tao”. Một phát đạp đầy nội lực vào chân thằng đang cầm chai, khiên tay nó quỵ xuống ôm vội lấy chân nnó. Thêm một phát nội lực vào thằng đang giữ tay cô. Khiến nó buông thả cô ngay lập tức.
Anh thấy cơ thể cô lả lướt ngã xuống, vội chạy nhanh ra đỡ lấy cô. Sau đó, tên Dương Thành Minh từ đâu xông ra định đập cái chai rượu to vào người anh, cô lo mơ hét lớn “Đình Thiên”. Đang định lấy tay ôm lấy anh thì anh vội tránh đi. Thật may là không bị thương,
Anh đứng vội dậy đạp mạnh vào tên đáng ghét đó. Khiến nó đau điếng ôm lấy bụng. Một đám bảo vệ vội đến, tóm gọn mấy tên đó lại. Mặc sự la hét của tên Trung Tá trẻ tuổi máu mặt.
Anh bế cô lên đi qua hắn, khẽ nói “Mày, sắp nhận của tao án tử hình!”. – Hắn trắng nhợt đôi mắt nhìn anh, không kịp tỉnh ra van xin thì anh bế cô đi khuất.
Ra khỏi quầy bar, đi vào một phòng vip của khách sạn mà chị chủ quán đã soạn sẵn. Anh bế cô vào phòng tắm. Lau rửa sạch sẽ những vết bẩn trên người cô.
“Mèo điên của em!”- anh đang định lau lên gương mặt cô, thì bắt gặp nụ cười và câu nói xa xưa của cô. Trong cơn say, cô khẽ mỉm cười vuốt gương mặt anh “Em đã rất nhớ anh” – Vừa nói rất câu, lại một nụ cười nữa chực diện. Anh không kiềm lòng được nữa. Ôm chặt lây cô không rời.
Hai người ân ái trong cơn men tình , mặc dù là lời của cô trong cơn say nhưngg lại khiến anh đau đớn trong hạnh phúc.
Vài tiếng sau, cô dần dần tỉnh lại , thấy đang nằm gọn trong thân thể anh, trên chiếc giường. Còn cái đầu đau như búa bổ. CCô ômn lấy nó, lắc nhẹ qua lại. Anh thấy cô loay hoay, mở mắt, đưa cho cô cốc trà giải rượu trên bàn , Cô cầm lấy nhẹ nhàng uống, sau đó, nhìn ra thân thể anh, có chút bầm tím, khẽ mở to mắt ,
“Ai là mèo điên?” – Anh thấy cô đang thẫn thờ đang chạm vào vết bầm trên người anh, anh vội ôm xiết lấy cô hỏi.
“Vết bầm đó, lại là vì em” – Cô nằm gọn trong tay anh, khẽ trả lời.
“dám đánh trống lảng? Em vẫn còn dám gọi tôi là mèo điên hả?” Anh càng nói, càng ôm xiết lấy cô.
Cô không nói gì khẽ mỉm ccười cùng giọt lệ rớt xuống, lấy vòng tay đan xiết vào anh.
Một hồi, anh gọi đồ ăn vào phòng để hai người lót dạ. Anh nhẹ nhàng chăm chút cho cô từng chút ttừng chút không rời.
Những giây phút ở bên anh rất quý giá, dù có muốn trân trọng từng giây lát thôi. Nhưng cũng rất sợ lại tan biến đi như bao lần.