Hận Yêu
Chương 27 : Bị bắt cóc
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Những hình ảnh ký ức mơ màng hiện về trong giấc mơ …
(Cô gái nhỏ mặc bộ váy trắng, tay cầm chiếc điện thoại màu hồng. Bước đi trên một con phố nhỏ, vắng người tại Thành Phố Los Angeles xinh đẹp.
Ngó nghiêng gì đó, cô cầm điện thoại lên và gọi “Lệ Hường, em đến quán café đó rồi, chị đang ở đâu?”. Nghe ngóng gật gật với chiếc điện thoại . Sau đó, đang đưa ra khỏi tai tắt máy thì bỗng sau lưng có 2 người phụ nữ cao lớn bịt mảnh vải trắng vào mũi cô. Vài giây sau, khi cô chưa kịp định hướng được tình hình ra sao thì vội vã ngất lịm.
Khi tỉnh giậy cũng là lúc trời đã tối, cô lơ mơ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xinh đẹp. Hoay hoay ngồi dậy, lắc lư chiếc đầu để nó được tỉnh táo hơn. Một hồi, khi đã thực sự định hình được tâm trạng của bản thân cô giật mình nhẹ “Đây là đâu?” cô tự hỏi, và nhìn xung quanh căn phòng nhỏ. Chúng được trang trí rất đẹp và cầu kỳ bắt mắt. Cô vội vã bước xuống giường đi ra cánh cửa, nhưng dù nhấn mở cỡ nào nó cũng không chịu mở ra.
Lúc đó cô mới biết bản thân đã thực sự bị nhốt trong căn phòng này. Cô ngồi sụp xuống cánh cửa. Sự sợ hãi, sự hoảng hốt bao chùm lấy cô. Khiến tim cô đập mạnh. Cả người toát mồ hôi. Đôi mắt tròn xoe không biết phải làm sao cho đúng. Một hồi , cô nghĩ đến chiếc điện thoại của mình. Cô hít một hơi thật sâu để hoàn hồn trở lại. Cô loay hoay tìm kiếm nó cả buổi. Lật tung mọi thứ trong căn phòng cũng không tìm ra được tung tích của chiếc điện thoại.
Lúc này hơi thở của cô đã ngày một gấp hơn. “Mày ngu thật đấy! Đã là bắt cóc hà cớ chi chúng để lại điện thoại cho mày”. “Nhưng điều chúng muốn là gì?” “Tại sao lại bắt cóc cô” “Chắc giờ mọi người đang lo lắm” “Nếu do tống tiền thì thà bản thân tự sát luôn đi cho xong” – Từng đợt , từng đợt suy nghĩ khiến cô co rúm sợ hãi ngồi sát vào một góc trong căn phòng.
Một hồi sau, cánh cửa tự dưng có tiếng động. Khiến cô giật thót trong lo sợ. Tiếng mở cửa dần sâu hơn khiến cô sợ hãi, à cuối cùng tên bắt cóc cô đã lộ diện. Chắc chúng mang cơm đến cho cô. Giờ chắc cũng muộn rồi còn cơm canh nỗi gì. Ăn no sợ hãi rồi. Khỏi cần cơm cháo. Cô vừa nghĩ vừa lia đôi mắt ra chân giường. Thấy cánh cửa chuẩn bị mở. Vội vã bò quyết liệt núp vào chỗ mình mới tìm được đó là chân giường. Phòng trường hợp tên đó không chú ý, chạy lẹ mà thoát thân.
Cánh cửa mở ra và có tiếng chân bước vào, cô lấy bàn tay bịt lên miệng , nín một hơi để có thể thở nhỏ nhẹ hết sức.
“Ông Chủ, đặt chúng ở đâu đây?” – Một giọng nam lạ lẫm bỗng nói.
“Tại sao?” – Cô hỏi.
“Tại sao ?” – Anh nhẹ cười “Nếu em muốn biết lý do, thì hãy ngồi xuống đây và ăn đi đã” – Anh đáp. Cuối cùng vẫn chẳng hề nhìn cô một cái.
“Tôi sẽ ăn ở nhà, phiền anh hãy cho tôi trở về” – Cô nhắm nhẹ đôi mắt. Trông bộ dạng thật đáng ghét của anh, khiến cô thầm cong môi.
“Từ giờ em sẽ phải ở đây!”
“Tại sao?”
“Tại sao ư? Tôi đã nói rồi ! Tôi sẽ nói cho em biết lý do, sau khi em chịu nghe lời tôi”
“Đình Thiên, em đã là của người khác” – Cô nhìn anh một hồi. thở dài , nhíu đôi lông mày nói với anh.
Đôi mắt anh chợt chững lại mọi hoạt động theo đó mà không tiếp tục nữa. Anh đứng dậy, đôi đồng tử sát khí chĩa thẳng vào gương mặt cô. “Em!” - Một giọng nhấn mạnh một cách đầy nội lực “Nghe đây!”. Cơ thể tiến thẳng đến trước mặt cô “Nghe cho kỹ” Lấy bàn tay đưa mạnh chiếc cằm của cô lên “Cái tên Đình Thiên, ai cho phép em có thể được gọi dễ dàng”. Đôi mắt của anh khiến cô run lên vì sợ hãi. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nó xuất hiện. Bỗng vòng eo của cô nhanh chóng bị đôi tay anh nịt chặt một cách mạnh mẽ khiến cô phải nhíu đôi lông mày vì đau đớn. “Càng không thể để câu nói sau đó đặt vào cái tên của tôi!”