Hận Yêu

Chương 29 : Lỗi lầm

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Nếu là vì tội lỗi năm xưa đó, hãy để mình anh gánh lấy. Xin đừng làm khổ người con gái anh yêu nữa. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn cô ấy như vậy. Từng đợt suy nghĩ khiến anh nấc nghẹn trong bàn tay cô. Giờ chả thể làm gì ngoài việc chờ đợi. Thậm chí nếu thời gian không mỉm cười thì anh nhất quyết sẽ không để cô tự ý rời đi một mình.



Trong một ngôi nhà lớn ,



“Cô không ngủ?” – Hoàng Khải khẽ bước đến gần một người phụ nữ xinh đẹp để nói chuyện



“Tôi đang nhớ lại chuyện năm xưa?” – Cô gái xoay chiếc ghế trên bàn làm việc nói với anh ấy.



“Chuyện năm xưa “ – Hoàng Khải mỉm cười.



“Lệ Băng, giờ như vậy. chắc anh sót lắm” – Cô gái khẽ nhìn anh ấy mỉm cười. Anh ấy không nói gì chỉ chực diện bộ mặt chững lại một cách thản nhiên. “Nhớ về chuyện năm đó, tôi nghĩ chúng ta thực sự đã có lỗi với nó”



“Chúng ta?” – Anh ấy liếc con mắt nhìn cô gái.



“Ừ là tôi! Tất cả đều do tôi” – Cô gái thấy đôi mắt của anh ấy bèn mỉm cười nói. Sau đó chững lặng lại “Nhưng , tôi đã bị trừng phạt. Không những không có được người đó. Mà cuối cùng còn mất luôn cả anh”. Thấy anh ấy chỉ nhấc miệng cô gái khẽ nói tiếp “Hoàng Khải, thực sự anh không muốn có con bé?”



“Tôi đã từng muốn. Đâu phải cô không biết?” – Anh chững đôi mắt , quay đi xa xăm nói. “Tôi cũng là con người, đâu phải là không muốn có người mình yêu”



“Vậy tại sao khi đó anh lại dâng con bé cho hắn ta?” – Câu hỏi của cô gái khiến anh chực hoảng hốt , mở to đôi mắt. Cô gái thấy vậy khẽ mỉm cười nói “Chả phải anh tự mình sập bẫy và cuối cùng để tôi phải bán em gái mình cho hắn. Là vì anh luôn để tôi đóng vai ác! “



“Lệ Hường” – Hoàng Khải khẽ gọi tên cô gái rồi nói thêm “Tôi và cô đã khiến cô ấy đau khổ quá nhiều. Giờ tôi chỉ muốn chuộc lỗi và để cô ấy hạnh phúc. Nếu còn kịp”.




Nhưng cuối cùng vẫn là không thể quên được em , người con gái anh yêu mãi. Chiếc nhẫn này anh đã định tặng nó cho em nhưng giờ chỉ có thể gán nó vào tấm hình của em hôm tốt nghiệp để tưởng nhớ.



Anh muốn tìm em, muốn hỏi em vì sao, muốn hỏi em tại sao lại là Hoàng Khải, muốn em nói cho anh biết trái tim em đã từng thay đổi từ lúc nào. Nhưng không thể. Nơi này còn quá nhiều thứ níu chân anh lại.



…………



Đã 3 tháng trôi qua, công việc đã dần ổn định, và cuối cùng anh cũng đã tìm thấy em. Anh đang lập một kế hoạch điên rồ . Điên hết sức có thể.



Anh biết bản thân anh giờ không còn là chính mình nữa. Anh đã trở thành muốn kẻ điên loạn vì em. Nhưng làm thể nào đây cái cảm giác này cứ bóp nghẹt trái tim anh. Anh không thể dừng lại lòng ham muốn này nữa. Em hãy ngăn anh lại đi ! Nếu em ở nơi đây thì tốt quá. Ngày đó dù chết anh cũng không muốn làm tổn thương em. Nhưng giờ đây , anh làm sao thế này?.



……………………………



“Anh muốn em quay về, dù là đi đến chân trời góc bể, anh muốn em mãi chỉ có thể trở về bên anh . Nếu như em không trở về, anh sẽ bắt em nhốt lại trong đó mãi mãi . Người ta cho anh là ích kỷ cũng được nhưng đã từ lâu, trái tim anh chỉ có hình bóng em ngự trị. Nếu em không trở về , vĩnh viễn sẽ không ai có thể thay thế ”.



“Xin em, đừng để chúng ta xa nhau thêm nữa. Đừng để bóng tối lại một lần bao trùm lấy trái tim anh. Lần này có lẽ nó sẽ không thể chống cự thêm nữa. Lần này có lẽ nó sẽ không rỉ máu mà chỉ là ngừng đập. Nếu định mệnh là quyết chia xa. Anh sẽ tiếp tục tìm em, bám riết lấy em … cho dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa. Hay là muôn vạn đời đời kiếp kiếp, cho đến khi chúng ta chỉ còn là cát bụi, anh vẫn sẽ là hạt cát dính chặt lấy hạt bụi là em không tách rời!”



………………………………………..



Những lời nói vang vọng nhấn vào sâu trong trái tim cô. Đưa nhịp chân cô tiến bước vào giấc mơ xa xôi về ký ức đã muốn quên lãng đó….