Hận Yêu

Chương 31 : Hạnh phúc lại lần nữa gọi tên

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Anh bước chân , một nhanh hơn đến chỗ cô. Bế bổng cô lên. Lại một lần thứ bao nhiêu anh khiến cô giật thót trong bối rối. Anh hôn lấy hôn để gương mặt cô. Cảm giác này thật sự khiến cô cứ ngỡ đang là mơ. Đã bao lâu rồi nó chưa trở về. Ngày trước , mỗi ngày gặp nhau là anh lại khiến cô không thể thở được mà bật cười trong những nụ hôn đó.



Cô cuối cùng vẫn là không chịu được mà bất giác nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn như một chú khỉ của cô. “Hôm nay , em sẽ phải nấu ăn cho tôi” – dứt những hành động vừa rồi, mặt vẫn đối mặt anh khẽ nói. Đôi mắt cô chững lại nhìn anh. Anh theo đà, bế cô di chuyển vội vã. Mở cửa , bước ra khỏi căn phòng.



Động tác của anh quá nhanh nhẹn đến nỗi cô chỉ biết bám chắc vào cô của anh trong thẫn thờ. Cuối cùng cũng được ra khỏi căn phòng. Nhưng điều chẳng thể ngờ là chính anh lại là người đưa cô ra khỏi đó.



Anh nâng chiếc đùi cô mà bước đi nhẹ nhàng. Còn cô chỉ biết ôm cổ anh mà nhìn ngơ ngác. Gương mặt của anh có đôi chút lạ lẫm. Một tháng bên nhau biểu cảm vui vẻ trong đôi mắt này rất khó khi bắt gặp anh chưng diện. Mặc dù là ở bên nhau nhưng hai người hình như chỉ có thể xiết lấy nhau trong từng hơi ấm và nhịp thở chứ rất khó để có những cảm xúc ân ái thân thương như lúc trước thường xuyên trao đổi bên nhau.



Điều đó cũng là thứ khiến cô đớn đau. Cứ nghĩ rằng lúc đó chỉ là vì anh đang lừa dối cô nên mới chực để lộ những cảm xúc tươi vui đó. Còn giờ đã đạt được mục đích chiếm hoàn toàn lấy cô và xem cô như trò chơi trong lòng bàn tay nên không còn cần biểu thị những cảm xúc như vậy nữa.



Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không được nhìn thấy sự ấm áp trên khuôn mặt và cử chỉ của anh nữa. Vậy mà hôm nay lại thấy được chúng. Cảm xúc của cô bây giờ thật hỗn hợp quá mà. Nửa không dám nhìn , nửa muốn nhìn gương mặt anh lúc này. Cuối cùng vẫn là bất giác đưa bàn tay đi sát chạm nhẹ lên bên má anh. Sợ khung cảnh tuyệt đẹp này sẽ biến mất nên trái tim không chịu được sự thôi thúc nhất nhất vẫn là chỉ muốn giữ nó lại. Hoặc cũng là một phần theo thói quen.



Anh cảm nhận đưa đôi bàn tay nhỏ của cô. Khẽ chững lại như có gì đó rất quen thuộc của hồi ức. Khẽ mỉm nhẹ một nụ cười, nhìn khuôn mặt đang nửa cúi nửa đỏ hồng của cô. Thực là cũng đáng cười quá mà. Quấn lấy nhau, chạm sâu vào con người nhau đã được một tháng. Thứ gì chiếm được đều đã có hết. Chẳng còn gì để giấu giếm nữa. Thậm chí cơ thể của cô còn bị bế sát vào thân thể của anh. Vậy mà chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cả hai thổn thức không thôi. Cảm giác giống như chỉ mới yêu nhau thế này đúng là không thể không bật một nụ cười ngốc nghếch.



Cả hai ấm áp nhìn nhau một hồi. đôi mắt anh liếc nhẹ ra hướng đi, sau đó bước tiếp. Còn cô chỉ chực cúi xuống bám siết lấy cổ anh. Ừ bây giờ chắc anh có dẫn cô đi bán. Cô cũng vừa ý đẹp lòng quá.



Anh bước ra chiếc cầu thang. Cô khẽ nhìn lên ngôi nhà mà anh đã cho cô ở suốt một tháng qua. Chúng khá nhỏ, không rộng lớn như biệt thự của hai nhà ở Việt Nam. Nhưng cũng có sân vườn, và vài căn phòng bao quát nhau. Ngó ra khu vườn bên những cửa sổ , cô thấy có khá nhiều vệ sỹ và bảo vệ xung quanh đây. Ở dưới tầng 1 cũng có 3 – 5 cô giúp việc lớn nhỏ.



“Đình Thiên” – Cô nhìn một hồi khẽ quay lại nhìn anh, nói. sau đó cúi nhẹ xuống ngập ngừng “À không, Ông Chủ , nơi này là nhà của anh?” – Cô lại nhẹ nhàng đưa đôi mắt cún con ngốc nghếch lên nhìn anh.



“Nơi này là chỗ để tôi giam giữ phạm nhân của tôi“ – Anh trả lời thản nhiên. Nhìn nét mặt thở dài của cô, anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Anh khẽ hỏi tiếp “Em còn gì thắc mắc ?” – Đôi chân vẫn đưa cô xuống tầng một trong nhẹ nhàng. Bộ dạng cô chực lắc đầu. Không dám nhìn anh nữa, bước chân lại ngày một nhanh hơn với gương mặt mãn nguyện.



À thì ra anh đã chuẩn bị sẵn một nơi để nhốt cô ở lại. Phạm nhân của anh, vậy ra từ trước đến nay anh luôn coi cô là như vậy. Mà anh cũng ngốc nghếch thật. Một cô gái nhỏ nhắn như cô. Anh cần chi phải lao tổn nhiều sức lực đến vậy? Thật ra chỉ muốn ép người ta không thể có một ý nghĩ thoát thân nào thôi đúng không.



Một hồi trong suy nghĩ mà không biết đã được anh đưa xuống căn bếp xinh đẹp dưới tầng 1. Anh nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống. “Thím Chi!” – Một tiếng gọi dõng dạc của anh.
“Cha ơi, bao giờ thì mẹ mới dậy chơi với con?”



Anh không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy tay cậu bé “Thiên Bảo, hôm nay con học có ngoan không?”



Cậu bé nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cún con nhìn anh hệt như mẹ cậu nhóc. Nào , ai bảo là cậu nhóc chỉ giống anh?. Anh nhìn cậu nhóc mỉm cười nói thêm “Chỉ cần Thiên Bảo ngoan ngoãn, mẹ sẽ tỉnh lại chơi với con”



“Cô giáo bảo con đã ngoan giống này này “ Cậu nhóc vừa nói , trên tay vừa mở vòng tròn .



“Con cần phải ngoan nhiều và lớn hơn thế “ – Anh mỉm cười khẽ xoa đầu cậu nhóc.



“Vậy thì con sẽ cố gắng ngoan bằng cả quả đất luôn” – Cậu bé gật gật , lại lém lỉnh nói thêm “ Lúc đó mẹ sẽ tỉnh dậy và chơi với Thiên Bảo đúng không cha?”



Anh mỉm cười không nói gì. Chỉ khẽ bẹo má cậu nhóc.



“Đương nhiên mẹ con sẽ tỉnh lại. Vì mẹ rất yêu Thiên Bảo. rồi mẹ sẽ không chịu được vì nhớ Thiên Bảo thôi” – Thấy chút muộn phiền vương trên mắt anh. Lệ Trân nhanh nhảu bước ra nói với cậu nhóc. Sau đó cô em liền kéo cậu nhóc ra chỗ cô và nói thêm “Giờ thì Thiên Bảo phải về nhà tắm rửa ăn uống và học bài với dì rồi. Mau thơm mẹ một cái rồi về thôi!”



“Dạ” – Cậu bé nói với dì , rồi nhẹ nhàng leo lên giường bệnh của cô. Đôi bàn tay nhỏ ôm lấy gương mặt cô. Sau đó cúi xuống thơm lấy thơm để thật đáng yêu. Một hồi, cậu nhóc nằm nhẹ xuống ngực cô. “Mẹ ơi con yêu mẹ lắm!” – Một câu nói giống như gió thổi qua trên chiếc môi nhỏ xíu. Bà tay nhỏ ghì sát lấy bờ vai như chẳng muốn xa rời , khiến cho ai nhìn vao cũng cảm thấy đau lòng. Cái thứ Mẫu Tử Thiêng Liêng ấy thật khiến cho con người ta xốn xao.



Một hồi, dì cậu nhóc dìu nhẹ cậu nhóc xuống giường “Chào cha đi!” – Cậu nhóc liền ôm lấy cổ anh . Sau đó thơm vào má cha một cái. “Anh nhớ giữ gìn” – Lệ Trân dắt cậu nhóc khẽ nói với anh.



“Nhờ cả vào hai dì!” – Anh khẽ lên tiếng.



Một từ “Vâng” nhẹ nhàng được phát ra từ cô em gái. Khiến anh cũng mỉm cười mà an lòng một phần nào.