Hận Yêu

Chương 34 : Sự cố lớn

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Hạnh Phúc Lại Ra Đi



(Sống với anh được gần 2 năm , chuyện gì làm được anh cũng làm hết cho cô. Mọi thứ cô muốn, dù là không nói ra , anh cũng luôn hiểu được , luôn khiến cô mỉm cười. Và luôn yêu thương chở che cho cô. Lúc nào cũng vậy.



Cái quá khứ đau lòng xé ruột dày vò cô , cuối cùng cũng bị anh làm cho mờ nhạt. Lỗi do ai , lỗi tại ai , tội nghiệt , đau khổ , cô cũng đã dần dần quên đi mà chấp nhận anh. Chấp nhận rằng định mệnh và trái tim cả lý trí của cô cũng phản bội lại cô mất rồi. Giờ nếu không có anh, không có vòng tay của anh. Cuộc sống của cô. Chắc cũng chỉ là toàn một màu đen tối. Cô làm sao có thể không yêu thương cái cảm giác ngày ngày anh đem đến cho cô chứ. Làm sao có thể chối bỏ, khi trái tim cô luôn luôn ngóng chờ anh từng giây phút. Anh thật sự đã thành công trong việc nắm giữ cô ở trong trái tim mà không thể di rời.



Hai người lúc đó cứ giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc. Khó ai sánh kịp.



Cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy mà trôi đi, không để ý đến thời gian và không gian, quên hết mọi thứ, chỉ đổ dồn hết vào tình yêu và hạnh phúc của cả hai .



Rồi một ngày ra tết dương lịch năm đó, khi Bác Sỹ Tommy theo định kỳ đến khám bệnh cho cô, cuối cùng thông báo rằng cô đã mang được hai tháng .



Chỉ cần mọi thứ suôn sẻ , chăm sóc và bồi bổ cô chu đáo mọi thứ đều không cần phải lắng lo.



Cô cảm thấy trong trái tim là xôn xao là lo lắng không yên, nhưng anh thì hoàn toàn đối ngược. Anh cười nhiều và tâm trạng cũng rất vui vẻ. Cứ luôn ôm sát cô trong tay mà dìu bồng hôn lấy hôn để.



“Đình Thiên , à không Ông Chủ, anh …. Vui đến vậy?” – Cô ngước lên nhìn anh, tâm trạng và đôi mắt vẫn giống một chú cún nhỏ. Đôi bàn tay nhẹ ôm lấy bụng.



“Vậy , em muốn anh phải như thế nào?”



“Anh , thực sự muốn có con?”




Anh liếc ra chiếc bàn nhìn nhẹ vào tờ séc 10triệu đô la, một nụ cười nhẹ nhưng cảm tưởng như đau đớn sót xa vô tận , khẽ lên tiếng “Giờ thì cậu có thể kể cho tôi nghe khi đó đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”



“Lúc đó, cô ấy đến trong bộ dạng bất tỉnh” – Tommy trông nhẹ đằng xa xa.



“Ai đã đưa cô ấy đến” – Anh khẽ hỏi. Tommy không nói gì. “Là cô ta?” – Câu hỏi tiếp của anh khiến Tommy như đã đoán trước, khẽ nhắm đôi mắt lại, như một cái gật đầu nhẹ. “Tại sao cậu không làm theo ý của cô ta?”



“Lúc đó, tôi đã nói là không thể vì rủi ro rất lớn” – Tommy nhẹ nhàng trả lời “Nhưng cô ta vẫn cương quyết muốn như mặc kệ sống chết của cô ấy, sau đó vội vã rời đi, cố tình không để ai phát hiện”. “tôi đã đang chuẩn bị trong phòng phẫu thuật, thì cô ấy tỉnh giậy. Và cầu xin tôi”. “Tôi đã giằng xé rất nhiều , tôi yêu cô ta, muốn cô ta hạnh phúc nhưng cuối cùng tôi lại thả cho cô ấy đi với điều kiện sẽ không bao giờ được gặp lại cậu”. “Tôi đã nghĩ rằng bản thân phải làm điều đó”. “Sau khi tôi chuẩn bị ra thay đồ và đưa cô ấy rời khỏi để chắc chắn cô ấy không thể làm phiền cậu, Nhưng khi xong xuôi mọi thứ thì phát hiện cô ấy đã bỏ trốn. Và để lại tờ séc đó cho tôi”.



(“Em , đã nhận tiền để vứt bỏ đứa con của chính em, vậy thì giờ tôi cũng sẽ mua em bằng tiền. Em, cần bao nhiêu? Bao nhiêu là đủ cho một con điếm như em?”).



Bắt gặp tiếng nói của chính bản thân anh trong quá khứ khiến anh nhẹ nhàng mỉm cười xót xa. Ngày đó , là anh đã hiểu nhầm chính cô nhận số tiền đó để rời bỏ anh và rũ bỏ con của hai người. Nhưng anh sai thật rồi.



“Muộn rồi, hai cậu hãy trở về đi ! Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại” – Anh nhẹ nhàng nói với hai người bạn của mình trong phòng bệnh.



Trời chưa tối, cũng không phải muộn. Chỉ là anh muốn ở bên cô. Hai người đều hiểu, sau đó bước chân mở cửa phòng ra về nhẹ nhàng. Để lại anh một mình với đôi vòng tay ôm xiết lấy người con gái bé nhỏ của anh.



“Lệ Băng, anh sai Rồi! anh đã sai thật rồi. Em hãy tỉnh giậy trách móc anh đi! Xin đừng trừng phạt anh như này nữa”.



Tiếng nấc khẽ trong đêm khiến vạn vật đều sót xa thay. Sự run rẩy, sự sợ hãi, tiếng cầu xin trong thất thanh đau khổ của anh. Chúng chưa bao giờ thể hiện với bất kỳ ai. Nếu có, cũng chỉ là màn đêm tĩnh mịch và vẫn là lý do như vậy, vẫn là dành cho người con gái anh mãi yêu thương. Trước nay , cô vẫn luôn là kẻ chiếm trọn lời cầu xin của anh. Lỗi lầm đêu là do anh, đều là vì anh mà hết ngang trái này đến trái ngang khác cô đều phải gánh chịu. Nhưng dù là ghét bỏ hay đau khổ trong uất hận thì mãi mãi anh cũng không bao giờ muốn rời bỏ cô.