Hận Yêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Chuyện Gì Đến Cũng Sẽ Đến



Chủ Tịch bước vào, “Chị Lệ Băng!” Tiếng gọi của cô nhóc Trang Linh khiến cô bừng tỉnh. Vội vã cúi đầu chào anh. Anh nhìn thấy cô , đôi mắt liếc nhìn sâu hơn một giây lát , sau đó vẫn bộ dạng nghiêm trang không chút cảm xúc bước vào phòng làm việc.



Vài phút sau, theo thường lệ đã vạch sẵn , cô mang café và mọi hồ sơ cần thiết vào cho anh ký. Cô gõ cửa, sau câu nói “Vào đi” của anh. Cô nhẹ nhàng mở cánh cửa. Trước mặt, thân hình quen thuộc vẫn đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa của anh. Anh đang nhanh nhẹn ký kết vài giấy tờ quan trọng của hôm qua.



Khi cô bước đến, khuôn mặt vẫn vậy, vẫn chỉ nhìn vào những giấy tờ không liếc nhìn cô lấy một cái. Cô đặt ly café và giấy tờ văn bản lên chiếc bàn. Rồi cúi xuống quay đi, đang nhhẹ nhàng đôi chân bước ra , anh khẽ nói “Đừng để cảm xúc lấn át vào công việc” Rồi đưa ly café nhấp nhẹ lên miệng.



“Tôi xin lỗi, tôi sẽ rút kinh nghiệm, thưa Chủ Tịch”. – Cô quay nhẹ lại, thõng dài đôi mi , khẽ cúi xuống trả lời anh



“Được rồi, cô ra ngoài đi!” – anh bỏ ly café xuống rồi nói tiếp.



Bộ dạng hai người vẫn không ai liếc nhìn ai dù chỉ một cái. Chỉ nhẹ nhàng làm tốt những công việc của bản thân.



Cô vẫn là cả buổi ủ rũ thẫn thờ, đến giờ nghỉ ăn trưa , mới biết hôm qua không về nhà nên không kịp chuẩn bị đồ ăn trưa cho bản thân.



Cô lại thở dài, Trang Linh thấy vậy khẽ nói “Chị Lệ Băng quên đồ ăn rồi đúng không?”. Cô nhóc thấy cô chỉ gật gật không nói gì, khẽ nhíu mày nói thêm “Vậy chị ăn đồ ăn của em đi này!”.



“Thôi, em ăn đi. Chị xuống căn tin của công ty ăn cơm trưa” – Cô mỉm cười nhạt nói với cô nhóc.



“Chị nghe lời em, giờ chưa thể xuống đó được, mọi người trong công ty vẫn chưa hài lòng với chị đâu” – Cô nhóc thấy cô đi ra. Khẽ chặn tay cô lại , nói.



“Cái gì đến thì sẽ đến, dù sao vẫn phải đối diện” - Cô tâm trạng vô định nói với cô nhóc.



“Được, vậy em đi theo chị!” – Cô nhóc gật mạnh một cái rất cương quyết nói với cô.



Khiến cô trực bật nụ cười. Hai người nhẹ nhàng dắt nhau xuống Căn Tin của Công Ty.



Cái gì cần phải đối diện sẽ phải đối diện . dù ra sao vẫn không có cơ hội để thay đổi. Những bí mật, những điều cần phải câm nín, chỉ mong sẽ dần dần tan biến theo thời gian mà không bị ai phát hiện.


“Ngày mai, cậu sẽ sang HongKong với tôi” – Anh mỉm cười ủy mị trong giây lát rồi khẽ nói.



“Sao lại là tôi? Cậu có Thư Ký riêng rồi mà?” – Anh ta lém lỉnh liếc nhìn anh.



“Giờ cô ấy chưa thể đi. Phải một thời gian nữa” – Anh nhắm mắt khẽ nói.



“Thực ra tôi thấy cậu rất có duyên với các tiểu thư nhà họ Hàn” – Anh ta chẹp chẹp lắc đầu.



“Còn có duyên đến nỗi cậu không thể ngờ” – Khóe miệng nhấc một nụ cười không thể dị hoặc hơn.



Thấy Thần Nghiêm bộ dạng như đoán trước gì đó anh nói thêm “Thần Nghiêm?”



“Gì thế?” – Sao hôm nay nhiều người biến thành uỷ mị bất thường vậy, toàn gọi một cách thân thuộc. Anh ta ngạc nhiên trả lời.



“Nếu một ngày, cậu phải chọn giữa tôi và Hoàng Khải, cậu sẽ theo ai?” – Anh tâm trang không xúc cảm nói.



“Đương nhiên sẽ theo người cho tôi nhiều lợi hơn chứ sao?” – Anh ta cười lớn.



Anh thấy anh ta cười, cũng mỉm cười theo. Một hồi khẽ phán “Cậu nên lấy vợ rồi đó!”



“Tôi muốn cô gái ngoài kia , được chứ?” – Anh ta liếc sang chiếc bóng của cô.



“Nếu cậu không muốn có kết cục như Hàn Gia Kiệt, cứ tự nhiên”



Câu nói nửa đùa, nửa thật của anh khiến anh ta mở tto đôi mắt một hồi, mỉm cười nhẹ. Chắc chắn là giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó. Một chuyện rất kinh khủng mà không thể cho ai biết.



Hai anh bàn về kế hoạch sang HongKong , sau đó, Phó Chủ Tịch bước ra , lại chĩa đôi mắt ủy diệu nhìn cô một hồi rồi đi khuất.



…………………………………………