Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 15 : Bị YY

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



“Anh, anh đã ra ngoài chưa?” Hạng Viễn ăn cơm trưa xong, vừa mới lật vài trang sách, Phương Trác đã gọi điện thoại tới.



Từ khi biết Hạng Viễn làm việc tại quán cà phê, Phương tiểu thiếu gia cũng không muốn rong chơi khắp nơi cả ngày nữa, tiếp nhận huấn luyện xong, cậu liền trở thành đồng nghiệp của đối phương.



“Vẫn chưa.” Hạng Viễn nhìn đồng hồ, thu dọn sách vở chuẩn bị ra khỏi nhà.



“Hạng thiếu, hiện tại cậu muốn đi ra ngoài sao?” Chu quản gia vội vàng mang túi sách tới cho cậu, lại đi lấy một chén nước, bận rộn đến quay vòng vòng.



“Tiểu Phương gọi tôi, mà cũng sắp đến giờ rồi.”



Hạng Viễn làm ca chiều, lúc ra khỏi cửa trời rất nóng, cậu xách túi đi phía trước, vệ sĩ lặng lẽ bám gót theo sau. Hai người ra khỏi Dẫn Phượng hạng, song cũng không ngồi ô tô mà thẳng một đường đi tới ga tàu điện ngầm.



Dẫn Phượng hạng là một khu phố cổ, cách nhà ga không xa, suốt dọc đường đi Hạng Viễn cũng không nói chuyện với vệ sĩ, chỉ im lặng đeo tai nghe lên nghe nhạc.



Tàu tới nhà ga của Vinh Diệu Plaza, Hạng Viễn theo dòng người đi xuống, vừa bước ra ngoài đã thấy Phương Trác đang nhảy nhót lại đây. Nụ cười của thằng nhóc kia đến cả cặp kính râm to bự cũng không che nổi, nhìn thấy Hạng Viễn cậu ta liền bổ nhào qua.



“Làm gì vậy?” Hạng Viễn duỗi tay, dứt khoát đẩy người.



“Anh, anh, con xe kia của anh quả thực vô cùng gây shock! Oách lắm, anh không biết hôm nay em phong cách biết bao đâu!” Phương Trác hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, Hạng Viễn ném cho đối phương một cái liếc mắt xem thường rồi xoay người đi vào trong quán.



“Anh, xe của anh ngon như vậy, sao anh lại không đi?” Phương Trác hóa thân thành cái đuôi của Hạng Viễn, vừa bám theo vừa hỏi.



“Không thích.” Kiếp trước chính vì dùng siêu xe để đua mới thiếu chút nữa đâm chết Ninh Vân Trạch rồi bị ruồng bỏ, sau đó còn xui xẻo mất mạng vì ô tô tông, hiện tại Hạng Viễn cũng không dám chạm vào vô lăng nữa. Vì thế cho nên, chiếc siêu xe nọ cũng chỉ có thể để ở ga ra mà tích bụi.



“Xe thế mà anh còn không thích?” Phương Trác cảm thấy mình vừa trúng một vạn điểm tổn thương, yêu cầu của anh Hạng cũng quá cao rồi.



“Cậu thích thì lấy mà dùng đi.”




Đến nơi thường tụ tập, bạn bè Phương Trác đã sớm đứng chờ ở cửa, thấy cậu lái một con xe thể thao siêu cấp hào nhoáng tới, cả bọn đều huýt sáo thật vang.



“Anh giai, lấy đâu ra con xe oách vậy?”



“Anh, đây không phải siêu xe bản giới hạn mới ra mắt năm nay sao? Nghe nói phiên bản phổ thông của nó đã ba nghìn vạn rồi, làm sao mà anh có được?”



“Anh Phương, cho em lái thử một chút, đi mà!”



“A, để em để em, kỹ thuật của em tốt hơn!”



Mấy cậu choai choai vây quanh con xe thể thao, hết sờ lại ngó, quả thực yêu thích không thôi. Phương Trác vung ngón tay có móc chìa khóa xe lên, quả thực muốn làm con mắt của mấy đứa bạn mình bị chói đến đui mù.



“Được rồi, không phải anh mày keo kiệt đâu, xe này là anh đi mượn, đụng hỏng anh cũng không đền nổi, đi thôi, đêm nay anh mời, tất cả vào trong uống rượu đi.”



Biết là chỉ có thể nhìn mà không thể lái, đám thanh niên nhất thời kêu la ỏm tỏi lên.



“Thôi được, chờ mấy ngày nữa đến trường đua, anh sẽ nói với người ta, để chúng mày thử cho đỡ nghiện, thế nào?”



“Vẫn là anh Phương tốt nhất, quyết định vậy nha!” Cả đám liền vui vẻ trở lại, vây quanh Phương Trác đi vào bên trong.



Vào cửa, còn chưa kịp chọn phòng, đã thấy một nhóm người đi ra từ bên trong, Phương Trác dừng bước, đảo mắt nhìn về phía thanh niên cao nhất.



“Hạng nhị thiếu?” Cậu nheo nheo con mắt, lộ ra vẻ mặt đề phòng.



Hạng Tiêu đứng trong bóng tối, cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.



“Xì!” Phương Trác hừ lạnh một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi vào.



Hạng Tiêu thoáng dừng bước chân, ngay khi Phương Trác đi qua bên người, hắn đè thấp giọng, khẽ hỏi: “Nghe nói mày và thằng anh của tao đang yêu nhau?”