Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 30 : Điều chuyển xứng đáng

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Hạng Trung Thành xám xịt rời đi. Hạng Viễn ngồi dựa vào lòng Tam gia, oán giận nói, “Thấy không? Đây chính là cha đẻ của em đấy, anh nói xem anh phải hâm dở bao nhiêu mới đi cất nhắc ông ta hả!”



“Tuy theo thực tế thì việc ấy không cần, nhưng trên danh nghĩa dù sao em cũng phải có nhà mẹ đẻ chứ?” Tam gia nhéo nhéo mũi cậu, cười nói, “Kể cả gia đình chúng ta chẳng sợ lời ra tiếng vào, song bọn Quan Đào cùng Quan Lan đều chưa đính hôn, vì bọn nhỏ, cho nên chúng ta phải gìn giữ chút thanh danh.”



Thế gia đại tộc ở thủ đô rất nhiều, xét về phương diện thông gia, không phải nhà nào cũng được Diệp gia nhắm tới. Tuy Diệp gia sẽ không lấy hôn nhân của con cháu ra để làm giao dịch, nhưng nếu có một thông gia khắt khe với vấn đề thanh danh, chung quy cũng ảnh hưởng phần nào đối với thế hệ đời sau.



Huống hồ, mặc dù yêu nhau nhưng Tam gia cùng Hạng Viễn vẫn không thể kết hôn, biếu quà vào dịp lễ tết cho Hạng gia chính là muốn nói với người đời, chúng tôi vạn phần trân trọng mối quan hệ này chứ hoàn toàn không phải vui đùa trong chốc lát.



Chẳng qua ông bố vợ rẻ tiền này của Tam gia thật sự là kém cỏi đến mức nâng cũng không dậy được, trước phát tài nhờ vợ, vợ chết thì dựa vào con rể, đến khi phát hiện bản thân không có cửa thăng tiến thêm liền định cậy nhờ con trai. Thế nhưng ông ta cũng không nghĩ, địa vị hiện tại là ai cho, muốn chạy đến Diệp gia làm loạn, cũng phải xem thử Tam gia có cho phép hay không chứ.



“Anh cất nhắc ông ta lên làm Phó bộ trưởng, ông ta có gây ra chuyện xấu gì ảnh hưởng đến anh không?” Hạng Viễn rất tuyệt vọng đối với chỉ số thông minh của cha mình, năm đó có thể mê hoặc mẹ cậu đến đảo điên như thế, chẳng lẽ chỉ dựa vào có mỗi khuôn mặt mà thôi?



“Không, bên trên còn có người giám sát, ông ta chẳng gây nổi rắc rối gì đâu.” Bảy năm Hạng Trung Thành chỉ đến M quốc hai lần, tuy nguyên nhân bên trong quả thực có bàn tay của Tam gia, nhưng một người cha thật sự yêu con làm sao có thể tuyệt tình như vậy được. Đích thực Tam gia đã lợi dụng Hạng gia để dành lấy thiện cảm của Hạng Viễn thành công, song cảnh giác của hắn đối với Hạng Trung Thành thì chưa bao giờ giảm bớt.



“Em thấy, thừa dịp này chúng ta hãy đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ đi.” Hạng Viễn cọ cọ vào bên cổ Tam gia, “Có nhà mẹ đẻ hay không, căn bản em chẳng quan tâm, hơn nữa cũng là ông ta tự tìm tới đây gây rối trước!”



“Thật muốn đoạn tuyệt sao?” Tam gia nhướng mày, cười nói, “Vậy đường lui của em hoàn toàn bị chặt đứt rồi.”
“Không việc gì.” Cậu thì có thể có chuyện gì, Hạng Trung Thành đã bị điều tới Điền Tây, công ty của Hạng Tiêu cũng bị thu mua gọn gàng sạch sẽ. Không những thế, trước khi rời khỏi thủ đô, Hạng Trung Thành còn được luật sư Tam gia phái đi mời lên hàn huyên tán gẫu, kết quả ông ta đành không cam tâm tình nguyện mà ói phân nửa gia sản ra.



Những gì nên có đều đã có, ngoài ra còn giành được sự đồng tình của dư luận xung quanh, Hạng Viễn thật không thể tin Tam gia lại có khả năng xử lý chu toàn đến vậy. Về phần vì sao không đuổi tận giết tuyệt Hạng Trung Thành, Tam gia có nói, nếu lập tức ra tay quá tàn độc thì sẽ bất lợi đối với thanh danh dày công xây đắp của Diệp gia, huống hồ Hạng Trung Thành lại là cha đẻ của Hạng Viễn, một khi để tội danh bức tử thân nhân chụp xuống đỉnh đầu, vậy cậu cũng đừng mơ tưởng lăn lộn ở chốn kinh kỳ.



Đừng thấy hiện nay mọi người đều đang đồng tình với Hạng Viễn mà lầm tưởng, giả như hành động của cậu vượt quá giới hạn đám thế gia đại tộc có thể dung tha, vậy thì đối tượng bị xa lánh tiếp theo sẽ chính là cậu. Cứ như bây giờ, mọi chuyện vừa tầm mới là tốt nhất. Dù sao thì dao nhỏ cắt thịt càng đau, thời gian còn dài, muốn tra tấn người khác thế nào, có thể từ từ tính tiếp.



“Hiện tại đúng là anh có chút phát sầu.” Hạng Viễn nhíu mày, nói.



“Sầu cái gì?”



Lấy được di sản mẹ Hạng để lại, gây dựng được chút tiếng thơm ở chốn kinh kỳ, so với kiếp trước, Hạng Viễn đột nhiên có loại cảm giác thay da đổi thịt. Song, bây giờ tiền có danh có, nhưng tương lai phải làm gì, cậu vẫn rất mơ hồ.



“Có phải anh đặc biệt ngu hay không hả?” Hạng Viễn nhìn nhìn Phương Trác, buồn bực hỏi.



“Không phải,” Phương Trác lắc lắc đầu, phi thường khẳng định đáp, “Ít nhất anh thông minh hơn em.”



Hai tên ngốc nhìn nhau một lúc thật lâu, sau đó đồng loạt thở dài. Đối với người khác, lên kế hoạch cuộc đời mình ra sao chính là một chuyện đặc biệt oai phong mà cũng vô cùng đơn giản, nhưng với hai người bọn họ, tại sao lại thành nan đề của thế kỷ rồi? Cả hai bắt đầu tự kiểm điểm xem có phải bản thân quá mức cùi bắp hay không.



Song, vào lúc bọn họ đang thất thần, đột nhiên có một người nổi giận đùng đùng đi tới, “Hạng Viễn, có phải gần đây mày đắc ý lắm hay không?”