Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 32 : Ngoài ý muốn

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



“Hôm nay em đi ăn cơm với bọn Phương Trác.” Hạng Viễn tựa vào khung cửa, mặt mũi đỏ hồng nhìn Tam gia.



“Hửm?” Tam gia đang rửa mặt, thấy cậu tiến vào, còn chưa lau khô tay đã một phen kéo cậu lại đây.



“Làm gì vậy?”



“Muốn tắm không?”



“Đầu em hơi váng…” Tửu lượng của Hạng Viễn không cao, chỉ uống mấy chén rượu vang thân thể đã lâng lâng bay bổng.



“Ra chút mồ hôi là ổn rồi.”



Cửa phòng tắm đóng lại, một lát sau tiếng nước cùng với những tiếng rên rỉ ái muội nhẹ nhàng khẽ khẽ truyền ra.



“Không phải anh nói cần hạn chế một chút hay sao?” Thật lâu sau, Hạng Viễn mềm nhũn bị Tam gia bế ra khỏi phòng, một bên cắn vào bả vai hắn, một bên oán giận nói. Tam gia được ăn no hiển nhiên tâm tình rất tốt, coi hành động của đối phương như chút tình thú nho nhỏ giữa hai người, hoàn toàn không tức giận.



“Ngoan nào, em ngủ trước đi, anh thu dọn chút đã.” Làm loạn trong phòng tắm thật sự rất kỳ cục, vì thế Tam gia xoay người, chỉnh lý sơ qua một lượt.



“Em còn tưởng da mặt của anh đã dày như tường thành đạn đồng cũng không thể xuyên qua!” Hạng Viễn làm ổ ở trên giường, vừa chờ đợi vừa nói với vào phòng tắm.



“Anh thì không sao, nhưng anh sợ ngày mai em sẽ xấu hổ không dám xuống lầu.” Tam gia ló đầu ra, cười cười trêu chọc.



“Cút!” Một cái gối đầu bị ném qua, Tam gia linh hoạt né tránh.



Chờ hắn thu dọn xong xuôi thì đã quá nửa đêm, Hạng Viễn có chút buồn ngủ, song nghĩ đến đoạn đối thoại cùng với Tiêu Nhạc Hằng, không thể không cố gắng mở to hai mắt.



“Buồn ngủ thì ngủ đi, có chuyện ngày mai lại nói.” Tam gia ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành.



“Hạng mục Tiêu Nhạc Hằng nói tới có liên quan đến anh không?” Hạng Viễn ghé vào trong ngực đối phương, dùng ngón tay vẽ vòng trong trên lớp cơ ngực rắn chắc của hắn. Tam gia bị đầu ngón tay người kia làm cho tim đập nhanh hơn, vì không muốn đứa nhỏ rơi vào tình cảnh thể hư thân nhược lần thứ hai, hắn chịu đựng dục vọng đang lặng lẽ lan tràn, kéo tay cậu ra, nhẹ nhẹ vỗ lên.



“Em còn đang hỏi anh kìa!” Hạng Viễn dùng đầu đụng đụng vào cằm của hắn.




“Ngưu Đại Đầu, anh của nó cũng chẳng bao giờ chơi game, nhưng cũng mua lại một câu lạc bộ game, nghe nói sau này còn giành quán quân trong một giải đấu!”



“Thế cũng được?” Hạng Viễn tỏ vẻ vừa được mở rộng tầm mắt.



“Sao không, có thời gian em đưa anh đến xem.”



“Được.” Hai người thỏa thuận thời gian xong, lại cùng uống một tách cà phê. Thấy sắp đến giờ tan sở của Tam gia, Phương Trác liền lái siêu xe đưa Hạng Viễn đến Plaza Vinh Diệu.



“Anh, anh không trực tiếp đi đón Tam gia sao?”



“Anh muốn mua chút đồ, mày thả anh ở đây là được rồi.” Hạng Viễn mở cửa xuống xe. Nếu cậu nhớ không lầm thì sắp đến sinh nhật của lão kia rồi, hiện tại cứ đi thăm thú xung quanh trước, xem thử có thể mua gì để tặng đối phương.



Còn chưa xác định được mục tiêu nên sau khi vào Vinh Diệu Plaza, Hạng Viễn cũng chỉ lững thững đi dạo.



Lúc trước, tiền công làm thuê ở quán cà phê đã dùng để mua cà – vạt cho người nọ, tuy kiểu dáng và chất liệu không tốt lắm, nhưng đối phương vẫn yêu thích không thôi mà thường xuyên đeo ra đường. Khoa trương nhất chính là, khi mới được tặng, hắn không màng đến ánh mắt khác thường của mọi người, thật sự đeo suốt ba ngày, nếu không phải màu áo sơmi thay đổi, chỉ sợ có người còn tưởng chủ tịch Diệp hết quần áo mặc.



“Hoan nghênh ghé thăm!” Đi vào một cửa hàng đồng hồ, Hạng Viễn đứng trước tủ kính nhìn nhìn, không có cái gì đặc biệt yêu thích.



Người đàn ông tương đối chú ý tới quần áo và phụ kiện, phẩm vị cũng rất cao, Hạng Viễn nhìn hồi lâu vẫn không biết nên mua cái gì, chỉ đành cười cười với nhân viên cửa hàng rồi lại đi ra.



Cửa hàng đồng hồ này nằm ở khu vắng khách cho nên phi thường yên tĩnh, tuy hôm nay Hạng Viễn ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng nhân viên các cửa hàng vẫn có thể dựa vào khí chất và vật liệu may mặc để đoán ra thân phận cậu không tầm thường. Vì lẽ đó, mặc dù suốt cả quãng đường Hạng Viễn không mua gì cả, song cũng vẫn được đối đãi khách khí cực kỳ.



“Đông Đông, em đang ở đâu?” Tam gia nghe Hạng Viễn nói muốn tới đón mình, liền gấp gáp hoàn thành công việc còn dở dang, chờ đứa nhỏ nhà mình tìm tới cửa.



“Còn đang ở Vinh Diệu, lập tức qua chỗ anh đây.” Hạng Viễn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi.



“Được, không cần vội, anh chờ em.”



“Ừm, anh nhớ…” Thấy Tam gia bảo đang đợi mình, Hạng Viễn vội vàng bước nhanh hơn. Song, cậu chỉ lo gọi điện thoại mà không chú ý tới một bóng người vọt ra từ chỗ rẽ.



“Bịch” một tiếng, hai người va mạnh vào nhau…



“A!” Cùng với tiếng thét của phụ nữ là tiếng Hạng Viễn đau đớn rên rỉ, một tách cà phê nóng hắt hết lên bắp đùi cậu, một giọt cũng không vẩy ra ngoài, “Đau quá!”