Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 38 : Bạn gái

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



“Đông Đông, uống canh trước đã.” Trong phòng làm việc, mành rèm buông xuống, Tam gia đặt hộp cơm lên bàn trà, bắt đầu ăn cùng Hạng Viễn.



“Anh cũng chưa ăn hả?” Hạng Viễn một bên cầm bát ăn canh, một bên nâng cằm hỏi Tam gia, “Cùng ăn đi.”



“Em bận, em ăn trước.” Tam gia vừa thấy Đông Đông thì tâm tình liền bất giác trở nên xán lạn. Hắn sờ đầu Hạng Viễn, cười tủm tỉm mà nhìn cái miệng nhỏ đang húp từng ngụm canh của cậu.



“Để nữa sẽ nguội, mau ăn.” Hạng Viễn buông chén, giúp Tam gia gắp đồ ăn, “A…” Tam gia cũng không kiêng dè, há miệng tiếp nhận.



Cát Kiện canh giữ ngoài cửa chứng kiến một màn như vậy, chỉ biết im lặng quay mặt sang hướng khác.



“Hôm nay bận đến tận khuya à?” Tam gia vừa ăn cơm cùng Hạng Viễn, vừa hỏi.



“Ừm, xe của công ty chuyển phát đã đến, hôm nay có lẽ phải thức suốt đêm.”



“Bán được nhiều như vậy?” Tam gia có chút giật mình, trước đó Đông Đông tung ra một chiến dịch quảng cáo lớn ở trên mạng, lại còn thuê người viết tin quảng bá cho, tuy được hưởng ứng nhiệt tình, song hiệu quả thật sự thế nào thì vẫn vô cùng khó đoán. Hiện tại, nhìn thấy kho hàng bận đến khí thế ngất trời, Tam gia cũng không khỏi cảm thấy vài phần kiêu ngạo.



“Em cũng không ngờ lại bán được nhiều như vậy.” Trút bỏ lớp mặt nạ trấn định với đám người ngoài, đối diện người đàn ông của mình, Hạng Viễn thực sự rất là đắc ý.



“Có muốn anh tìm người giúp em không?” Tam gia thân mật xoa đầu Hạng Viễn, cười cười, hỏi.



“Bây giờ còn chưa đến mức ấy, nếu cần em sẽ điện thoại cho anh.”



“Vậy được.” Tam gia ăn cơm cùng Hạng Viễn, thấy cậu thật sự bận, cũng không nấn ná thêm, thu dọn hộp cơm xong liền dắt theo đám vệ sĩ đi về nhà.



Người ở bên ngoài đều đang hóng chuyện về ông chủ, thấy cậu và người đàn ông khí thế bất phàm kia tay nắm tay lần lượt bước ra thì dù bận rộn cũng không khỏi bất giác khẽ liếc nhìn một cái.



“Anh về trước đi.” Hạng Viễn tiễn Tam gia tới cửa, giơ tay phủi đi lớp bụi bám trên vai áo đối phương, ngẩng đầu cười, nói.


“Được, sao lại không được.” Bá Tường là người đầu tiên bật cười, hắn đẩy đẩy kính mắt, lặng lẽ nhích đến bên cạnh Tiêu Nhạc Hằng, trêu chọc, “Có người trong lòng chưa? Nếu không để anh giới thiệu cho chú mày nhé?”



“Không cần.” Bá Tường là người thâm sâu khó dò, Phương Trác cũng không dám qua lại quá nhiều với hắn.



“Em họ anh sắp từ L quốc trở về rồi, nếu mày muốn làm quen, anh có thể cho mày số điện thoại của nó.” Tiêu Nhạc Hằng trước là kinh ngạc, sau đó rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, nhìn nhìn Phương Trác, đáy mắt lộ ra vài phần tiếu ý.



“Em gái anh có xinh không?” Trái lại, Phương Trác nghe thế lại thấy hứng thú.



“Xinh chứ.”



“Tính cách ôn hòa không?”



“Hự…” Đúng là không ôn hòa cho lắm.



“Không ôn hòa chẳng phải sẽ bắt nạt tôi sao? Không muốn, không muốn.” Phương Trác lắc đầu như trống bỏi.



“Tao nói này, Phương thiếu, mày tìm bạn gái chứ có phải tìm vợ để cưới ngay đâu, có thích hợp hay không cứ thử thì sẽ biết!” Chu Nhị Lượng nghiêng người sang, lắc đầu nói, “Còn chưa gặp mặt đã từ chối người ta, cái thái độ này của mày đúng là không thể chấp nhận được.”



“Đó là em họ của Nhạc Hằng, không phải loại có thể tùy tiện chơi đùa,” Phương Trác ngược lại rất lý trí, “Không thích hợp thì không nên gặp, miễn cho về sau phát sinh những vấn đề khó dàn xếp hơn.”



“Thằng nhóc này thật sự muốn tìm bạn gái hả?” Lạc Bạch nhỏ giọng hỏi Hạng Viễn. Nếu không phải hắn biết rõ Phương Trác trời sinh ngốc nghếch, có lẽ thật sự sẽ hoài nghi không phải đối phương đang tìm bạn gái mà là tìm một tấm bình phong để ẩn núp thì đúng hơn.



“Chắc là… thật.” Hạng Viễn che mặt, nhịn không được cảm thấy mất mặt thay cho anh em của mình.



“Tiểu Phương, chú mày không gặp em họ của Tiểu Nhạc thì đừng có hối hận đấy, nhỏ đó xinh đẹp lắm.” Bá Tường một tay chống má, ám chỉ nói.



“Không không không, không gặp.” Phương Trác tin ai chứ nhất quyết không dám tin Bá Tường, cậu lắc lắc đầu, dũng cảm và kiên quyết bảo trì ý kiến của mình.



“Hừ, về sau nhất định mày sẽ hối hận.” Bá Tường hừ nhẹ một tiếng, nói.



Cảm thấy hành động của hắn có phần cổ quái, Hạng Viễn không khỏi hoài nghi đảo mắt nhìn lại mấy lần.