Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 47 : Bán xe

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Khiêu khích Tam gia xong Hạng Viễn lập tức trở nên thần thanh khí sảng. Cậu mở sách vở ra, xem qua kiến thức của mấy năm về trước, chương trình của sáu tháng cuối năm tư đại học rất ít, chỉ cần lo thực tập và chuẩn bị luận văn tốt nghiệp mà thôi.



Khác với những ngày về nước thối nát khi xưa, lần trở lại M quốc này, sinh hoạt của Hạng Viễn cực kỳ có quy luật, mỗi ngày thức dậy cậu đều chạy bộ, đánh bóng, sau đó đến trường học tập với bạn bè hoặc hỏi bài giảng viên. Mấy năm trước ấn tượng cậu để lại trong lòng mọi người chính là ương ngạnh bất cần, thế nhưng thật không ngờ chỉ sau một học kỳ trao đổi, lúc trở về đã như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác biệt rồi.



Hiện tại Hạng Viễn đã sớm trút bỏ tấm áo khoác lấp lánh của một công tử bột, cậu khiêm nhường lễ độ và kín đáo hơn rất nhiều. Một người thay đổi thực sự hay chỉ là giả bộ nhất thời, lâu ngày, tự nhiên mọi người sẽ nhìn ra được.



Thấy Hạng Viễn thật tâm sửa đổi, mọi người trong khoa cũng quý mến cậu hơn, mấy người bạn học còn đồng ý cho cậu gia nhập nhóm. Có bọn họ trợ giúp, vòng quan hệ của Hạng Viễn liền được mở rộng thêm, cuộc sống trong trường đại học cũng thuận lợi như là cá gặp nước vậy.



Cậu vui, đương nhiên sẽ có người không vui, tỷ như đám người Lưu Thời bị cậu chối từ lúc trước.



Có lẽ vì ngày xưa Hạng Viễn đối với bọn chúng quá tốt, cho nên đám người Lưu Thời căn bản không chấp nhận được lời cự tuyệt của cậu. Không có Hạng Viễn ủng hộ tiền tài cùng sức lực, đương nhiên party của bọn chúng chẳng hoành tráng được bằng trước kia. Không có lợi, đám người xúm lại chung quanh bọn chúng cũng bớt dần, điều này làm cho bọn chúng lại càng bất mãn với Hạng Viễn hơn.



“Anh, anh nói xem, gần đây họ Hạng làm sao vậy?” Một bữa party qua loa kết thúc, Nhị Tử tiến đến bên cạnh Lưu Thời, bất mãn hỏi.



“Làm sao tao biết được?” Lưu Thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn ta, trêu chọc, “Sao, không dụ được bông hoa nhỏ mày thèm muốn đã lâu à?”



“Sặc, đừng nói nữa,” Nhị Tử bực bội cào tóc, “Người ta tới là vì Hạng Viễn, vừa nghe nói thằng đó không đến thì liền quay đầu bỏ đi rồi.”



“Họ Hạng đã rời đi cả nửa năm trời, bông hoa nhỏ của mày vẫn để tâm tới nó à?” Tên tóc vàng chớp mắt, nói, “Sao mày không nói cho con nhỏ đó biết, họ Hạng kia là một thằng bê đê?”



“Nó là người của Tam gia, tao nào dám lắm miệng?” Nhị Tử bĩu môi, khó chịu mà oán giận, “Họ Hạng cũng thật quá đáng, mày nói xem, anh em mình đã làm gì có lỗi với nó? Ấy vậy mà nó trở mặt là liền trở mặt ngay, thậm chí gặp nhau cũng không thèm chào hỏi lấy một tiếng.”



Quan trọng nhất là, trước kia quen ăn cơm nhà giàu, bây giờ người ta đột nhiên không cho ăn nữa, loại tâm lý chênh lệch như lòng sông và mặt biển này quả thật rất khó khiến người thích ứng.



“Tìm cơ hội thăm dò nó đi.” Lưu Thời cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng lòng dạ hắn hơi thâm sâu một chút, ít nhất không biểu hiện ra ngoài  mặt.



“Đi!”




“Sao?”



“Chúng ta, không phải đang muốn nói về chuyện bán xe à?”



Hiếm thấy Tam gia mềm giọng mà lảng chuyện, nhất thời Hạng Viễn cảm thấy tăng thêm một chút tự tin. Cậu vừa nhìn chiếc xe kia đã cảm thấy bực mình, nên ngày hôm sau liền sai người đem bán nó đi.



“Đông Đông, em muốn đổi loại xe nào?” Biết hiện tại Hạng Viễn không còn thích xe thể thao nữa, Tam gia liền sai người mang rất nhiều catalog quảng cáo ô tô đến, dự định đích thân chọn lựa giúp đối phương.



“Hệ số an toàn cao một chút, xe bốn chỗ là được rồi, đừng quá xa hoa.” Hạng Viễn không có nghiên cứu sâu về ô tô, cũng không muốn chọn loại xe hàng hiệu gì. Đại học H của M quốc là một ngôi trường danh giá lâu đời, bên trong đều là tàng long ngọa hổ (*), nhân vật trâu bò đến đâu cũng có luôn, trước kia cậu kiêu kiêu ngạo ngạo cho nên không ai để mắt tới, hiện tại dung nhập vào giới mọt sách chân chính mới hay, bản thân mình ngày xưa xấu xí biết bao nhiêu.



(*) Tàng long ngọa hổ: Ngọa là nằm, tàng là ẩn. Ngọa hổ, tàng long là để nói đến những khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.



“Không cần xe hiệu? Vậy cái này có được không?” Tam gia lật xem catalog, kiên nhẫn dò hỏi. Nửa năm nay Đông Đông thay đổi rất nhiều, Tam gia cũng có chút không nắm được sở thích của đối phương.



“Cái này bao nhiêu tiền?” Hạng Viễn chỉ vào một chiếc xe bốn chỗ thoạt nhìn vô cùng phổ thông.



Tam gia lật lật giá, báo cho Hạng Viễn một con số.



“Hơi đắt nhỉ?”



“Ngoan, xe của Tiểu Vương còn đắt hơn cái xe này.”



“Thật hả?” Hạng Viễn nhíu mày, “Vậy lấy nó đi.”



Tam gia đỡ trán, “Đông Đông, có thể thoáng hơn một tý không?”



“Xe em đi chứ có phải anh đi đâu, quản nhiều thế?” Hạng Viễn ngạo kiều mà liếc hắn một cái, khiến cho Tam gia bật cười thêm lần nữa.



Đúng lúc cả hai đang nói nói cười cười, đột nhiên có người vào báo tin, nói Lưu Thời đến.