Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 73 : Ước định

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Bởi vì Ninh gia đột ngột ra tay, khiến Tam gia bị thương phải vào bệnh viện cho nên Hạng Viễn rất không bình tĩnh.



Baby Online đã chính thức lên sàn, đồng thời còn phát triển vô cùng ổn định, vì thế, ngoại trừ chỉ đạo một chút ra thì trên cơ bản Hạng Viễn không cần phải đến công ty.



“Có việc cứ làm, không nhất thiết phải ở cạnh anh cả ngày như thế.” Tam gia ngồi dựa vào thành giường, ôn nhu nói.



“Hiện tại không có việc gì quan trọng bằng anh, anh có muốn nằm xuống một chút không?” Tuy bên ngoài có Diệp Khang Niên chủ trì đại cục, nhưng rất nhiều sự vụ nội bộ Diệp gia đều phải qua tay của Tam gia, lực lượng trong bóng tối lại càng cần sự chỉ huy của hắn, cho nên mặc dù đang nằm trên giường dưỡng bệnh, song Tam gia vẫn chẳng nhàn rỗi một chút nào.



“Lát nữa sẽ có người tới đây, anh đã phái Cát Kiện xuống đón rồi.”



“Đã bị thương thành như vậy, không thể nghỉ ngơi một chút được sao?” Sự đối chọi của hai gia tộc đã tiến vào giai đoạn đao chân kiếm thật, chỉ thị của Tam gia liên tục được truyền đi, điện thoại cá nhân cũng đổ chuông không ngừng nghỉ. Thế nhưng có một số việc nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng, cho nên gian phòng bệnh này liền biến thành văn phòng tạm thời của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thủ hạ tiến vào.



Hạng Viễn lo cho thân thể của Tam gia, vẫn luôn cố thủ bên người hắn, quyết không rời đi dù là một chút. Đến lúc này cậu mới phát hiện, sự nghiệp hay sự trưởng thành mà mình vẫn hằng theo đuổi chả là cái đinh rỉ gì, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường kia mới là thứ mà cậu vạn lần trân quý cùng khát khao bảo vệ.



Người đàn ông rất cường đại, tựa hồ không gì có thể làm khó hắn được. Mặc dù đang bị thương, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, thế nhưng hắn hành sự vẫn rất mau lẹ gọn gàng, làm việc nghỉ ngơi văn minh đầy đủ. Song, đối với Hạng Viễn, hắn có cường đại hơn đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một con người, cũng biết mệt, cũng biết đau. Tất cả đều dựa vào hắn, nhưng bản thân cậu lại muốn trở thành một chốn bình yên cho hắn ngả vào mỗi khi mỏi mệt chán chường.



Cho tới bây giờ, Hạng Viễn mới cảm nhận ý nghĩa đích thực của hai chữ ‘bạn đời’.



Trân trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cậu vì Tam gia lo cơm ngày ba bữa, giúp hắn chà lau thân thể, vào thời điểm hắn không thể xuống giường phục vụ hắn giải quyết nhu cầu vệ sinh… Việc này đương nhiên có thể giao cho hộ lý, nhưng Hạng Viễn vẫn kiên quyết muốn làm. Hai người từng có vô số phút giây thân mật, còn quen thuộc với thân thể đối phương hơn cả những bộ phận trên người mình, tuy nhiên khi đó chỉ là yêu thương quấn quýt, mà lúc này đây, lại là phơi bày một mặt xấu hổ ngượng ngùng nhất ra trước mắt bạn đời.



Lần đầu tiên Hạng Viễn giúp Tam gia đại tiểu tiện, hắn thế nhưng còn đỏ mặt! Nghĩ tới mấy ngày ở chung này, người đàn ông lại lộ ra một bộ mặt khác, Hạng Viễn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ. Kỳ thực, người đàn ông không gì không thể ở trong mắt mình cũng biết thẹn thùng, cũng có lúc mất tự nhiên. Cậu vẫn luôn cho rằng da mặt Tam gia còn dày hơn cả tường thành, thì ra cũng không hẳn là như vậy.



Rõ ràng đang im lặng không nói chuyện, thế nhưng Hạng Viễn bỗng nhiên bật cười, Tam gia bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cậu, ôn nhu nói, “Đang nghĩ cái gì thế? Ngốc ơi là ngốc.”



“Không có gì!” Cậu cũng không muốn để người đàn ông biết mình đang nhớ về khoảnh khắc hắn xấu hổ thẹn thùng đâu.



Khi hai người đang cười đùa, bỗng nhiên Cát Kiện gõ cửa, khách đã tới rồi.
“Có bản lĩnh kiếm tiền, còn phải có bản lĩnh giữ tiền nữa, trước kia đa phần là hắn núp sau tấm màn khống chế cục diện, nay Ninh gia gục ngã, những người từng làm việc cho hắn có còn nghe theo hắn nữa hay không, rất là khó nói. Huống hồ vụ Ninh Thiên Trạch hắn đã lộ ra nhiều sơ hở lắm, hại người nối nghiệp, lại kéo toàn bộ gia tộc xuống nước, em cảm thấy những thế lực đã bị hạ bệ có chịu tha cho hắn không?”



“Nhưng hắn chỉ muốn báo thù thôi! Hơn nữa cũng không ai biết hắn đứng sau âm thầm gây cản trở cơ mà?”



“Trên đời chẳng có bức tường nào cản được gió, em phải nhìn kỹ lại đi.”



Thấy người đàn ông lộ ra nét cười na ná hồ ly, Hạng Viễn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, “Lẽ nào anh đã nhúng tay vào rồi?”



“Có gì mà không thể?”



“Nhưng, nhưng…”



“Thời khắc quyết định thắng thua đã đến, hai bên không thể nói chuyện tình cảm được nữa rồi, chẳng qua anh chỉ tung tin bóng gió khiến bọn họ tự loạn thôi. Khi Ninh Vân Trạch bước những bước đầu tiên hẳn nên lường được hậu quả hiện giờ, em không cần phải cảm thông với hắn.”



Hạng Viễn cúi đầu, khẽ “Dạ” một tiếng. Dù không phải người làm việc lớn, cậu cũng biết một khi thất bại kết cục sẽ là gì, thế nhưng cùng là người trọng sinh, trong lòng tự nhiên có chút cảm giác khác biệt.



“Đông Đông, em đang trách anh sao?” Thấy Hạng Viễn cúi đầu không nói một lời nào, Tam gia hơi hơi lo lắng.



“Đương nhiên là không rồi,” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Chẳng qua em thấy hơi đáng tiếc, rõ ràng kiếp này hắn rất thành công, nhưng tại sao nghe anh phân tích xong, hình như kết cục của hắn vẫn vô cùng không tốt đẹp?”



Tam gia nhún vai, “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh thôi, lại nói hiện tại thắng bại chưa phân rõ, cũng không thể đảm bảo lời nói của anh là chính xác.”



“Nhưng chúng ta không thể thua đâu, em còn muốn cùng với anh sống đến răng long đầu bạc!”



Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Hạng Viễn khiến Tam gia cảm thấy ấm áp dào dạt, hắn sờ sờ đầu đứa nhỏ thương yêu của mình, khàn giọng nói, “Ừ, nhất định anh sẽ bảo vệ em chu toàn.”



“Anh nghễnh ngãng hả, em nói là ‘em cùng với anh’.”



“Được, anh cùng với em.”