Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 80 : Kiếp trước

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



“Tam gia, đêm đã khuya, ngài nghỉ ngơi một lát đi.” Chu quản gia bưng một chén mì chay, nhẹ nhàng đi tới thư phòng.



Người đàn ông đang miệt mài làm việc nghe vậy thì thoáng dừng động tác trên tay, đầu cũng không ngẩng lên, nói, “Để đó đi.”



“Bữa tối ngài ăn không bao nhiêu, hiện tại đã là nửa đêm rồi, cũng nên ăn thêm một chút.”



“Tôi không đói.” Người đàn ông khoát tay.



“Tam gia!” Chu quản gia đau lòng không gì sánh được, thanh âm không khỏi cao lên mấy phần, “Ngài chà đạp thân thể suy yếu của mình như vậy sao được, nếu Hạng thiếu biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”



“Đau lòng?” Người đàn ông cười khổ, buông cây bút trong tay xuống, “Nếu như có thể khiến em ấy đau lòng rồi trở về liếc mắt nhìn tôi một cái, dù có đói chết cũng đáng lắm. Tiếc thay…” Tiếc thay bảo bối của hắn sẽ không bao giờ quay lại.



Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ảm đạm, cầm khăn ướt lau tay, đến khi chắc chắn tay mình đã sạch đến không có một tia dơ bẩn, mới nâng cái bình bạch ngọc nho nhỏ ở trên bàn lên, tinh tế vuốt ve.



“Tam gia!” Hốc mắt Chu quản gia ngấn lệ, phục vụ nhà họ Diệp ngần ấy năm, ông đã coi người trước mắt như con cái của mình, nhưng nhìn xem, đứa nhỏ mà ông vẫn hằng tự hào hiện giờ đã biến thành bộ dạng gì? Tóc điểm hoa râm, xương gò má nhô cao, cả người gầy yếu không sao nhìn nổi.



Diệp Quân Niên, Diệp Tam gia, là một nhân vật nổi danh khắp chốn kinh kỳ, chẳng những vì hắn có năng lực mà còn bởi khí độ tuyệt vời cùng dung mạo xuất chúng nữa.



Người đàn ông này gánh vác trọng trách bảo vệ Diệp gia, dù là thời kỳ đấu tranh với Ninh gia quyết liệt cam go nhất, cũng chưa từng thấy hắn nhíu mày. Mà nay, linh hồn hắn như bị người ta rút cạn, tất cả những gì còn sót lại chỉ là một cái xác đang cố kéo hơi tàn.



“Tam gia…”



“Khóc cái gì?” Thấy vành mắt lão quản gia phiếm hồng, Diệp Quân Niên đưa khăn tay tới, nhẹ giọng nói, “Tôi biết ông muốn nói gì, nhưng đối với tôi, an ủi là thứ không có hiệu quả nhất.” Hắn hiểu đạo lý hơn bất cứ ai trên đời, cũng biết mọi người đang lo lắng chuyện gì, nhưng từ sau khi đứa nhỏ yêu thương của hắn rời đi, cuộc sống, với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa.



Lúc trước, vì muốn đảm bảo an toàn hắn mới đưa đứa nhỏ ra nước ngoài, suốt hai năm ròng không thăm không hỏi. Tuy cuối cùng Diệp gia đã thắng, còn dọn sạch chướng ngại trên bước đường thăng tiến của Diệp Khang Niên, nhưng việc hắn làm chắc chắn đã khiến đứa nhỏ tổn thương sâu sắc. Mỗi khi nghe vệ sĩ ẩn thân bên người đứa nhỏ báo cáo tình huống, lòng Diệp Quân Niên đều như bị cắt từng nhát dao. Đông Đông nhà hắn chưa từng chịu khổ ở bên ngoài, không biết hai năm nay làm sao mà qua được, cũng chẳng biết người ta còn có thể tha thứ cho mình hay không?



Thời điểm đưa cậu về M quốc, Diệp gia và Ninh gia đang tranh đấu rất căng. Nói thật, lúc ấy hắn chưa thể nắm chắc thắng lợi, sở dĩ hai năm nay chẳng quan tâm cũng vì muốn phân rõ giới hạn, lưu lại cho Đông Đông một cơ hội sống sau cùng.



Đó là người mà mình yêu thương nhất trong cuộc đời, hắn sao có thể để đối phương chịu ấm ức? Nhưng tình huống khi ấy rất mơ hồ, dù có đau lòng muốn chết, cũng chỉ đành chịu đựng mà thôi.



Nhịn rồi lại nhịn, nhịn đến khi xác định Diệp gia đã nắm được hết quyền hành, hắn lại bắt đầu lo sợ.
Sắc mặt Tam gia ngày càng kém, làm việc cũng ngày một quái dị hơn, dần dần, hậu viện chỉ còn lại mấy người giúp việc già cả đi theo Tam gia từ thuở ban đầu.



Song hắn không thèm để ý, thậm chí hắn còn không muốn quay về Dẫn Phượng hạng. Sau khi huấn luyện được người thừa kế đế quốc thương nghiệp của Diệp gia, hắn liền mang theo vài người giúp việc lâu năm rời Dẫn Phượng hạng, đến một xóm nhỏ ở ngoại thành ẩn cư.



“Lão Chu à, ông nói xem, đã lâu như vậy rồi Đông Đông có còn chờ tôi không?” Tam gia ngồi trên ghế tựa, trong điều kiện thời tiết ấm áp dễ chịu, thế nhưng còn phải đắp một cái chăn dày.



“Có chứ, Hạng thiếu thương ngài mà.”



“Khụ khụ, ông chỉ dỗ cho tôi vui vẻ thôi,” Tam gia che miệng ho khan hai tiếng, chờ khi hơi thở bình ổn lại mới tiếp tục nói, “Em ấy à, không chừng còn đang tức giận nữa, khi còn sống tôi không thể bảo vệ em ấy chu toàn, lúc chết cũng không cùng em ấy xuống mồ an nghỉ, khụ khụ…”



“Tam gia, ngài đừng nói nữa, uống miếng nước đã nào.”



Nhìn thân hình ngày một gầy gò của Tam gia, Chu quản gia âm thầm gạt lệ. Mùa xuân năm nay, bệnh cũ của Tam gia lại tái phát. Khi còn trẻ hắn bị thương rất nặng, vết thương để lại di chứng thật sâu, về sau, trong trận chiến với Ninh gia, hắn lại bị người ta ám sát, thiếu chút nữa mạng cũng chẳng còn.



Hạng thiếu chịu khổ ở M quốc, lẽ nào Tam gia lại không?



Chẳng qua người đàn ông này đã quen bao dung cùng trả giá, hắn quá nặng tình, đem tất cả trách nhiệm đặt lên vai mình. Hắn tự tay giết chết kẻ đã đâm Hạng thiếu, lại vì trách nhiệm, bồi dưỡng người kế nghiệp cho Diệp gia.



Nhưng bản thân hắn thì sao? Vì gia tộc mà thẹn với người yêu, cho nên sau khi hoàn thành trách nhiệm, hắn đã không còn muốn sống nữa?



“Lão Chu, sau khi tôi mất, nhớ trộn tro cốt của tôi vào tro cốt của Đông Đông rồi chôn cùng một chỗ.”



“Tam gia, ngài nói lời ấy để làm gì?”



“Là tro cốt hợp cùng một chỗ, trong em ấy có tôi, trong tôi có em ấy, đừng nghĩ sai.”



“Tam gia, tôi…”



“Tôi chỉ có một tâm nguyện này, thế mà ông cũng không muốn giúp tôi hoàn thành sao?”



Lão quản gia quay người, một bên gạt lệ một bên nhẹ nhàng đáp ứng, “Được.”



— Toàn văn hoàn —