Hàng Xóm
Chương 1 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
1.
Xách theo túi thực phẩm vừa vội vã mua được sau giờ cao điểm buổi tối, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn về ô cửa của tiểu khu chỉ còn cách mình hơn trăm mét, cậu cẩn thận quan sát xung quanh rồi chỉnh lại mũ mà tăng nhanh bước chân.
Sống một mình đã lâu, chứng sợ hãi xã hội càng thêm trầm trọng, nếu trong tủ lạnh vẫn còn đủ đồ ăn thì ngoại trừ việc vứt rác thải, cậu sẽ không bao giờ ra khỏi nhà dù chỉ một bước.
Thế giới bên ngoài giống như một cái miệng lớn của người khổng lồ, còn người đi đường thì là những tiểu yêu quái xa lạ, khiến cậu phải cẩn thận từng li từng tí, hạ thấp độ tồn tại của bản thân xuống cực điểm.
Cực kỳ căng thẳng.
Mấy ngày qua rõ ràng thành phố A đã hạ nhiệt, nhiệt độ xuống đến tận -10 độ vậy mà Lâm Ôn lại toát mồ hôi toàn thân, mãi đến khi bước vào được bên trong tiểu khu thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đặc biệt bỏ tiền ra để mua một căn hộ chung cư cao cấp, đổi lại chính là sự yên tĩnh thanh bình, hơn nữa tiểu khu này chỉ vừa mới xây xong nên người cũng không nhiều, ra khỏi nhà cũng không sợ tùy tiện đụng trúng người khác.
Cậu đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa xảy ra ở trong thang máy, thời điểm cậu đi vào bên trong, vừa mới nhấn số tầng, cửa thang máy chưa kịp khép lại thì đã có một cánh tay xuất hiện chặn ngang.
Tâm lý Lâm Ôn run rẩy dữ dội, theo bản năng lùi về sau hai bước trốn vào góc tường, cúi thấp đầu xuống, tỏ thái độ từ chối giao tiếp cùng người khác. Một mùi rượu vang nhàn nhạt toả ra khi người nọ bước vào, ngay lập tức một đôi giày da màu đen bóng loáng cùng đôi chân thẳng tắp mặc quần tây xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Là một nam nhân có dáng người khá cao.
Cậu nghĩ thầm trong đầu nhưng vẫn không ngước mặt lên. Cửa thang máy từ từ đóng lại, nam nhân lúc này chỉ đứng cách cậu vài bước nở nụ cười chào hỏi, “Cậu cũng sống ở tầng 24 sao? Tôi vừa mới chuyển đến, nghe quản lý nói tầng 24 tạm thời chỉ có hai chúng ta.”
Âm giọng ngọt ngào, từ tính trầm thấp, giống như một loại rượu nhẹ êm dịu.
Lâm Ôn cứng người một lúc, biết rằng lần này mình cần phải trả lời nhưng lại nín một hồi lâu, không tìm được can đảm để đối diện với người nọ nên chỉ có thể tiếp tục cúi đầu mà đáp, “Uhm... Xin chào.”
Nhiệt độ ở thành phố A đã xuống đến -10 độ, ra khỏi ngôi nhà chăn bông nệm ấm thì liền nghênh đón những cơn gió lạnh đến mức như có gì đó cắt vào trong xương, cho dù là ở trong hành lang thì nhiệt độ vẫn không khá hơn được bao nhiêu, lúc này chỉ mới qua vài phút thôi mà cậu đã cảm thấy tay chân tê cứng, mất hết cảm giác.
Nếu để vị hàng xóm ở chỗ này nằm một đêm thì ngày mai nhất định anh sẽ được lên trang nhất mất.
Lâm Ôn cắn môi, lắp bắp nói xin lỗi rồi vươn tay lục lọi trong túi Trang Nam.
Chìa khóa xe, bóp tiền, thẻ thang máy, điện thoại di động... Toàn bộ đều có đủ nhưng chỉ có chìa khóa nhà là không có.
Đã lớn như vậy mà ra ngoài vẫn quên mang theo chìa khoá sao?
Lâm Ôn muốn mắng thành tiếng, nhíu mày nhìn nam nhân đang an ổn ngủ trên đất.
Đã trễ như vậy mà còn gọi cho người khác thì cũng không tốt, chưa kể cậu đối với việc gọi điện thoại sinh ra một cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Đèn cảm ứng tắt lần thứ hai.
Lâm Ôn ở trong lòng khích lệ chính mình vài tiếng, đỡ Trang Nam lên.
Dáng người anh quả nhiên rất cao, có điều đôi chân dài lúc này thật sự rất vướng víu, càng tạo thêm gánh nặng cho Lâm Ôn. May mắn mùi rượu trên người anh đã phai dần mà ngược lại tràn ngập mùi vị hormone nồng đậm, anh vô thức đem đầu tựa lên vai cậu, thở ra từng làn hơi nóng.
Lâm Ôn đáng thương cẩn thận từng li từng tí, toàn thân căng thẳng đỡ người người nọ từng bước di chuyển về nhà mình.
Như một con sóc nhỏ trong đêm đông giá rét, đem con chim đông cứng ở trước cửa kéo vào trong hang ổ.