Hàng Xóm
Chương 4 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
10.
Dần dần một nhân vật được phác hoạ rõ nét dưới ngòi bút của Lâm Ôn. Thành phố về đêm yên lặng hơn bao giờ hết, một u linh diễm lệ lang thang qua từng ngõ ngách trong thành phố, hắn có chút khác biệt, nghề nghiệp lại không tiện nói ra nhưng vẫn giống như bao người bình thường, ôn nhu cẩn trọng, hành xử đúng mực... Viết rồi lại viết, không nhịn được nghĩ đến gương mặt Trang tiên sinh, nghĩ đến mỗi lần ngẫu nhiên gặp được đối phương đều nói câu ‘ngủ ngon’.
Lén lút xem hàng xóm như linh cảm sáng tác có phải là rất thiếu chuyên nghiệp không?
Hay là chờ sau khi viết xong, không truyền ra ngoài mà xem nó như là một món quà, chỉ tặng cho mỗi Trang tiên sinh thôi.
Không biết liệu Trang tiên sinh có tức giận hay không?
Nhưng cậu hình như chưa bao giờ thấy Trang tiên sinh nổi giận.
Lâm Ôn cắn bút suy tư rất lâu, chớp mắt một cái cảm hứng bay đâu mất tiêu, tiện tay ghi lại một đoạn trên giấy note, lúc đứng dậy tay chân đã tê cứng.
Cậu xoa ngón tay, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo ngủ vào, đi tới bên cạnh cửa số, hé rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Dường như thành phố A càng ngày càng lạnh.
Trong thành phố, bận rộn nhất là dân đi làm cùng team đi học đều đang mong mỏi kỳ nghỉ mau đến, ăn tết là chuyện hạnh phúc nhất trong năm, một nhà đoàn viên, đầy bàn vui vẻ.
Lâm Ôn có chút mờ mịt, cậu biết cái tết năm nay cũng sẽ giống như mấy năm trước, một mình trải qua.
Ngơ ngác nhìn bầu trời đêm một lát, Lâm Ôn chuẩn bị lên giường ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng khách, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Đáy lòng cậu sinh ra một dự cảm, chần chờ đi tới cửa, trong lòng thầm đếm tới ba rồi mở cửa.
Trang tiên sinh giống như đang làm nũng.
Khiến Lâm Ôn không thể không đồng cảm với anh. Quả thực làm loại công việc kia Trang tiên sinh đã phải chịu rất nhiều cay đắng, đại khái cũng không thể kết bạn được với bất kì ai.
Cậu cắn môi và im lặng một lúc lâu, lại đem ly nước đến trước mặt anh, nhìn đôi môi tái nhợt của Trang Nam uống xong ly nước, rốt cục quyết định, “Trang tiên sinh, tôi, tôi sẽ đưa ngài đến bệnh viện.”
Trang Nam hối hận, anh không nên đùa giỡn quá trớn như vậy, rõ ràng sóc con tiên sinh rất sợ phải đi ra khỏi nhà.
Anh đặt ly nước xuống, lại cười nói, “Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là một trận cảm vặt thôi mà. Nếu Lâm tiên sinh bằng lòng, có thể thu lưu tôi một đêm được không?”
Không đợi Lâm Ôn từ chối, anh liền khổ sở nói, “Căn phòng bên kia tối thui lại lạnh như băng, trong tủ lạnh cũng không có gì ăn, tôi lại sốt cao đến như vậy, nếu chẳng may té xỉu ở trong nhà thì chắc sẽ không có người nào biết đâu...”
Lời này của anh khiến Lâm Ôn nhớ lại bộ dáng mình bị bệnh năm ngoái, một mình ở trong nhà ngây ngốc mấy ngày, cuối cùng té xỉu ở trong buồng tắm.
May mắn cậu luôn nộp bản thảo đúng giờ, đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa nhận được nên biên tập cảm thấy không ổn liền nhanh chóng chạy đến, cuối cùng đã cứu cậu một mạng.
Lâm Ôn lại nghĩ, bản thân còn có biên tập nhớ tới, vậy Trang tiên sinh thì sao?
Trang tiên sinh... Làm công việc kia, hẳn là từ nơi khác đến, không có bạn bè...
Cậu mím môi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mềm lòng gật đầu đáp ứng, “Được.”
Nếu có thể, cậu vẫn sẽ luôn cho người khác một cơ hội.
Cũng giống như việc cậu không cho phép người lạ tiến vào căn phòng nhỏ của mình, nhưng vẫn nhặt Trang tiên sinh về những hai lần.