Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
“Anh đi chậm lại đi.” Uyên Phương đứng nũng nịu. “Đi gì mà nhanh vậy.”
Quốc Bình quay lại. “Là em đi chậm, chứ không phải là do anh đi nhanh.” Nói xong anh tiếp tục đi tới.
Uyên Phương bặm môi lại rồi chạy nhanh tới. Vô tình cô vấp phải một cục đá. “Á.” Cô loạng choạng ngã xuống. May mắn cả người không sao, chỉ có cái mông là bị ê ẩm do đập khá mạnh xuống đất.
Quốc Bình mặt mày hoảng hốt chạy nhanh tới. “Em không sao chứ?”
“Đau chân quá à.” Uyên Phương mếu máo.
Quốc Bình lo lắng. “Đau chỗ nào?”
Uyên Phương chỉ tay vào chân phải. “Chỗ này nè.”
Quốc Bình cầm chân phải của cô nhóc lên. “Em đau ở đây sao?” Anh chỉ tay vào mắt cá chân.
“Dạ.” Uyên Phương gật đầu.
Quốc Bình cởi chiếc giày hàng hiệu đắt tiền của Uyên Phương ra. Anh thấy cô đang mang đôi tất màu trắng sọc hồng. Xoa xoa nhẹ bàn chân cô, anh ngước mắt lên hỏi. “Dễ chịu hơn không?” Thấy Uyên Phương bặm môi gật đầu, anh thở dài. “Thôi cũng gần tới nhà rồi. Để anh cõng em về, rồi nhờ gia đình đưa đi viện khám.” Anh mang giày lại cho cô. “Chắc bị trật khớp hoặc bong gân thôi.”
Uyên Phương mỉm cười khi được Quốc Bình cõng trên vai. Chưa bao giờ cô có cảm giác sung sướng như thế này. “Anh mệt không?”
“Không.” Quốc Bình nhăn nhó. “Học ở nhà không chịu. Hôm nay nổi hứng ra quán cà phê để làm gì cho bị như thế này.”
“Em muốn đổi không khí cho dễ học.” Uyên Phương giả vờ nói láo.
Quốc Bình nói khía. “Thế rồi có học giỏi hơn được chút nào không. Hay là mất tập trung hơn nữa.”
Uyên Phương so đo. “Sao anh dạy mọi người học ở cà phê được. Còn em thì lại không?”
Quốc Bình như hiểu ý. “Vì học ở nhà sẽ bất lợi đủ điều. Gần bạn này thì xa bạn kia. Chưa kể bất tiện vì không gian nhỏ không đủ chỗ ngồi nữa. Còn em có một mình nên rất thuận tiện dạy ở nhà.”
“Em thấy học ở quán vui mà.” Uyên Phương vẫn cố giữ quan điểm.
“Có mình em vui á.” Quốc Bình bực mình. Đi thêm một đoạn nữa thì anh thấy có một cửa hàng tiện lợi. “Em khát nước không?”
Uyên Phương khẽ cười. “Dạ có.”
Quốc Bình đặt Uyên Phương xuống trước cửa hàng rồi đi vào mua nước. Uyên Phương chắp tay sau lưng đung đưa chân mình. Đột nhiên cô thấy một con chuột đen xì, nó to chà bá và đang chạy đến chỗ của cô, mà nói đúng ra thì nó định chạy vào bãi đất hoang bên cạnh cửa hàng tiện lợi kia.
“Á chuột.” Uyên Phương hét toáng lên. Cô nhốn nháo lao chạy đi trốn.
Quốc Bình vừa lúc đi ra, thấy cô hét lên nên một lần nữa hoảng hốt. “Sao em?”
Uyên Phương núp sau lưng Quốc Bình và chỉ tay về phía trước. “Chuột. Con chuột. Nó to lắm.”
“Nó chạy rồi.” Quốc Bình thở phào nhẹ nhõm vì không phải chuyện gì to tát.
“Nó chạy rồi hả?” Uyên Phương nghiêng mặt qua phải để quan sát.
Quốc Bình khẽ cười. “Lớn to đầu rồi mà còn sợ chuột.” Rồi anh chợt nhận ra một việc. Anh quay lại nghiêm mặt nhìn Uyên Phương. “Anh nhớ em bị đau chân mà.” Anh nhận ra cô chạy từ đó sang đây với một cách rất nhanh và mạnh mẽ.
Uyên Phương chợt nhận ra mình vừa để lộ sơ hở. “Em bị đau thật mà.” Cô lại đưa bộ mặt giả vờ.
“Lừa anh đúng không?” Quốc Bình chống nạnh.
“Sao em lại biết là sự thật?” Thùy Chi liếc mắt đầy vè tò mò.
Uyên Phương ừm một tiếng. “Thì cô Tuyết Vân viết cuốn sách đó dựa trên một câu chuyện có thật.”
Hoài Thư thúc vào tay Uyên Phương. “Chị Thùy Chi là em chồng của cô Tuyết Vân đó cô nương.”
“Mà sao em biết câu chuyện đó có thật?” Thùy Chi càng tò mò hơn nữa. Vì cuốn sách đã thay đổi toàn bộ họ tên của các nhân vật và một số chi tiết.
Uyên Phương nhìn sang Thùy Chi đầy vẻ ngạc nhiên. “Chị là em chồng của cô Tuyết Vân?”
Thùy Chi gật đầu. “Đúng rồi, mà sao em biết đó là sự thật.” Cô thấy Uyên Phương vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình.
“Cô nhỏ em là nhân vật Mỹ Hoa, là vợ hụt của Thế Anh.” Uyên Phương nói đầy vẻ tự hào.
“Cô nhỏ em là chị Bích Hân?” Thùy Chi ngạc nhiên hơn bao giờ hết.
Kể từ lúc đó, ba người bắt đầu trò chuyện thân thiện và vui vẻ hơn. Quốc Bình ngồi từ xa, sau một đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng anh cũng thấy được Uyên Phương. Anh lo lắng gã Việt Linh lại đi thả dê và anh không thích điều đó chút nào. Nhưng rồi đột nhiên anh nhận ra, nếu tên Việt Linh ấy tiếp tục cưa cẩm Uyên Phương, thì anh sẽ làm gì.
Sau khi về lại văn phòng ngồi, Uyên Phương vẫn còn ngạc nhiên. “Không ngờ trên đời này lại có nhiều điều trùng hợp như vậy. Đúng là mọi chuyện đều do nhân duyên mà ra cả.”
Hoài Thư khẽ cười. “Chị không ngờ hôm nay lại được biết một sự thật to đùng.” Cô quay sang nhìn Uyên Phương với ánh mắt trách móc. “Sao em biết được sự thật về cuốn sách, mà lại không nói với chị?”
Uyên Phương vội thanh minh. “Vì cô nhỏ em bảo không nên tiết lộ chuyện này cho nhiều người. Mà chị cũng đừng kể với ai nha.”
Hoài Thư gật đầu. “Chị biết rồi. Ngu gì chị nói chuyện này cho người khác.” Cô lại mơ mộng. “Mắc công người ta lại cướp đi người trong mộng của chị.” Hoài Thư chợt nhận ra. “Ủa, nếu em đã đọc cuốn sách, thì sao em lại ghét anh ấy? Em phải thương anh ấy mới đúng chứ.”
“Em đã bảo là em có ghét ông ta đâu.” Uyên Phương khẽ cười.
Hoài Thư sực nhớ lại chuyện trước kia. “Em có nhớ là chị từng nói nghe mọi người bàn tán về anh ấy không?” Thấy Uyên Phương gật đầu, cô liền nói tiếp. “Chị Thùy Chi là người kể mấy chuyện đó.”
Uyên Phương thấy mối quan hệ giữa Tuyết Vân và Tuấn Kiệt thì cũng chả có gì bất ngờ. “Chị Thùy Chi cũng thích ông ta à?” Cô thấy kiểu thần tượng này khá quen.
“Cực thích luôn. Do vậy nên dù rất xinh đẹp và giỏi giang nhưng đến giờ chị ấy vẫn cô đơn một mình.” Hoài Thư khẽ cười.
Uyên Phương nhìn sang Quốc Bình và cô không biết mình có cô đơn như chị Thùy Chi không. “Chả có gì đau khổ bằng việc yêu đơn phương một người cả.” Cô nói trong buồn bã.
“Em nói chị Thùy Chi hay là nói em vậy?” Hoài Thư chọc ghẹo.
“Em nói chị ấy.” Uyên Phương trêu lại.
Hoài Thư bĩu môi. “Em có khác gì chị đâu, mà bày đặt chê.”
Uyên Phương nói đầy quyết tâm. “Em sẽ khác hai chị. Em sẽ khiến anh ấy nhận ra được tình yêu chân thành của mình.”
“Để chị chống mắt chờ xem, liệu cô bé nũng nịu có giành được trái tim của hoàng tử lạnh lùng không.” Hoài Thư bật cười.
Uyên Phương khẽ cười. “Chị chờ đi.” Cô thấy Quốc Bình nhìn mình nên liền vẫy tay.
Quốc Bình thấy vậy liền lạnh lùng đánh mặt đi.
Hoài Thư thấy được nên liền công kích. “Chị phải nói gì đây.”
“Hôm nay coi như chúng ta bỏ qua đi. Biết đâu ngày mai sẽ khác.” Uyên Phương trút giận lên bàn phím. Cô hy vọng một ngày nào đó Quốc Bình sẽ nhận ra được tình yêu của mình.
Anh càng né tránh thì em càng tiến tới. Mưa dầm thấm lâu, mưa lâu thấm đất. Anh ở đâu, em sẽ ở đấy. Một lúc nào đấy, em sẽ chiếm được trái tim anh, Uyên Phương nghĩ thầm.