Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
“Tối qua cậu lại làm đêm sao?” Bảo Ngọc thả chiếc túi xách của mình lên ghế. Mới tới văn phòng là đã thấy Quốc Bình ngáp lên, ngáp xuống, một hình ảnh quá quen thuộc với cô.
Quốc Bình nhếch môi cười. “Cảm ơn nhóm trưởng đã quan tâm.”
Bảo Ngọc lấy tay hất mặt của Quốc Bình quay sang pmình. “Mắt thì ngày càng thâm. Hai gò má thì teo hóp lại.” Cô trợn mắt lên. “Cậu định lao lực cho đến chết hả?”
Quốc Bình khẽ cười. “Vì đồng tiền thôi mà chị.”
“Vậy cậu chết đi rồi thì liệu có đem tiền theo xài được không?” Bảo Ngọc bực bội trong lòng khi nghe thấy sự ngụy biện của cu cậu.
Quốc Bình nhún vai. “Cái đó thì em không biết.” Anh nhìn Bảo Ngọc. “Nhưng em biết một điều rằng.” Quốc Bình nhếch môi. “Tiền không phải là thứ quan trọng, nhưng để được sống và yêu thì quan trọng bạn phải có tiền.” Quốc Bình nháy mắt với bà chị của mình.
“Cậu im đi.” Bảo Ngọc liếc mắt. “Tôi có bảo cậu không làm việc không. Tôi chỉ muốn cậu làm việc vừa phải và giữ gìn sức khỏe cho bản thân thôi. Cậu lao lực như vậy, người làm chị như tôi đây không sót sao được.” Bảo Ngọc ngồi xuống ghế với một bộ dạng hậm hực.
Đây không phải là lần đầu cô mắng Quốc Bình. Rất, rất nhiều lần cô đã nhắc nhở và khuyên răn nhưng cu cậu vẫn cứng đầu không chịu nghe. Sáng thì đi làm sớm, tối về thì thức khuya làm việc. Bao nhiêu công việc cứ ôm hết vào mình, ngay cả thời gian chăm sóc cho bản thân cũng không có, cô chả biết phải làm gì với cậu em này nữa. Phải như là em ruột hoặc em họ của cô thì hay biết mấy. Đằng này thì chỉ là em xã hội.
“Em sẽ chăm lo cho sức khỏe của mình được chưa.” Quốc Bình đưa tay sang bóp vai Bảo Ngọc để năn nỉ. “Chị đừng giận thằng em này nữa mà.”
Bảo Ngọc hất tay của Quốc Bình ra khỏi vai mình. “Cậu dụ ngọt tôi cho qua chuyện. Sau đó lại chứng nào, tật nấy chứ gì.”
Quốc Bình bật cười khi bị bắt trúng tim đen. Anh lắc đầu rồi tiếp tục lao đầu vào làm việc. Vừa nghiêm túc nhìn vào màn hình và những con số thì đầu anh lại sực nhớ về những chuyện ngày xưa, cũng vì công việc nên anh bị người ta giận.
Lúc đó anh đang làm việc tại một văn phòng tín dụng của công ty tài chính V ở quận B. Vì mới vào thực tập nên khối lượng công việc của anh rất là nhiều. Chưa kể vì mới ra trường, tập tành bước vào công ty nên có rất nhiều vấn đề mới mẻ và lạ hoắc với anh, những điều và những việc mà ở trường người ta không dạy.
“Anh đang ở đâu vậy?” Uyên Phương nói lớn trong điện thoại.
Quốc Bình khẽ đáp. “Đang làm việc.” Anh sợ ảnh hưởng đến mọi người.
“Em đang đứng trước công ty anh này.” Uyên Phương nói xong thì cúp máy.
Quốc Bình cảm thấy anh đã sai khi thông báo cho cô nhóc chỗ làm của mình. Anh lật đật xin phép chạy ra ngoài. Bước xuống tầng trệt, anh vừa đi ra cửa thì thấy Uyên Phương mặt mày nhăn nhó đầy vè hậm hực. Cô nàng đang đứng dưới gốc cây trước vỉa hè của công ty.
“Em tìm anh có việc gì vậy?” Quốc Bình thắc mắc.
Uyên Phương ngước mắt lên. “Sao mấy bữa nay anh không chịu gặp em?”
Quốc Bình cảm thấy mệt mỏi khi chỉ có vậy, mà cô lại tìm đến công ty anh. “Anh bận đi làm mà.” Anh thấy đáp thế là nhanh nhất.
Quốc Bình tình cờ đi ra thấy Uyên Phương đang đứng lúi cúi một mình. Anh nghĩ bụng chắc cô đang chờ ai đó đưa về. Rồi anh thấy gã Việt Linh đang hớn hở kè tới. Biết mình là kẻ dư thừa, anh liền đi sang chỗ khác.
“Quốc Bình.” Một cô gái xinh đẹp lên tiếng.
Quốc Bình quay mặt sang khẽ cười. “Sao Vy lại tới đây?”
Thảo Vy khẽ cười. “Thì tới gặp Bình chứ làm gì.”
Quốc Bình ngạc nhiên. “Gặp Bình có chuyện gì?”
Thảo Vy liếc mắt. “Không có chuyện thì không gặp Bình được sao. Tình cảm mấy năm qua của chúng ta chỉ có vậy thôi hả.”
“Ý Bình không phải như vậy.” Quốc Bình vội thanh minh.
“Không phải vậy thì là gì?” Thảo Vy tò mò muốn biết.
Quốc Bình đáp nhanh. “Là không phải như ý Vy vừa nghĩ.” Anh chuyển chủ đề. “Nói đùa chứ, Vy kiếm Bình làm gì. Sao không điện thoại trước cho Bình?”
Thảo Vy khẽ cười. “Vy muốn làm Bình bất ngờ thôi. Với lại muốn xem thử có bóng hồng nào đang bu theo Bình không.”
Quốc Bình đỏ mặt. “Bình thì có ma nào theo, ngoại trừ người yêu của Bình.”
Thảo Vy sựng người trong một, hai giây, sau đó bình tĩnh gặng hỏi. “Ai vậy?” Cô sợ nghe đến hai từ “Uyên Phương”.
“Cô đơn chứ ai.” Quốc Bình bật cười.
Thảo Vy mừng thầm. Cô đánh nhẹ lên vào ngực Quốc Bình. “Chọc Vy hoài.” Cô nói thật. “Vy mới lãnh lương nên định rủ Bình đi ăn.”
Quốc Bình liền nhanh nhảu. “Vậy thì chờ gì nữa.” Anh mở ô ra rồi cùng Thảo Vy bước tới. “Vy định mời Bình ăn gì?”
“Trời mưa nên ăn lẩu là ok nhất.” Thảo Vy nép đầu mình sát vào người Quốc Bình.
Ở phía sau, Uyên Phương vô tình nhìn thấy được. Cô ngước mắt dõi theo với sự đau đáu trong lòng. Còn điều gì tuyệt bằng một bữa trời mưa, bạn thấy người mình yêu đang vui vẻ đi với một người con gái khác. Mà tuyệt hơn khi người con gái ấy chính là tình địch của mình.
“Ông chú ơi, nhậu không?” Uyên Phương điện thoại cho Tuấn Kiệt.