Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 34 :

Ngày đăng: 09:29 19/04/20


Tang lễ của bà Kim Xuân được diễn ra trong im lặng. Chỉ có những người thân thuộc, bạn bè thân thương, các cận vệ và trợ lý tham gia đưa tiễn. Mộ bà được xây bên cạnh chồng mình là ông Tuấn Anh, nơi gần đó là cặp song mộ của Tuấn Phong và Thanh Vân. 



Cơn mưa nặng hạt khiến cho không khí càng tăng thêm phần nặng nề và sầu bi. Tuấn Kiệt nhìn mọi người hạ quan tài của mẹ mình xuống huyệt, mà lòng không ngừng đau xót. Những ký ức lúc xưa bắt đầu hiện về trong anh.



“Anh chàng ngốc chở em đi làm nào.” Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.



“Tình cảm ghê ha.” Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai.



Tuấn Phong liền đanh lại. “Kệ chúng tôi.” Anh đá nhẹ vào mông em mình.



“Mẹ ơi, anh Phong đánh con.” Tuấn Kiệt nói lớn. 



Bà Kim Xuân đi ra trừng mắt. “Đánh chết cái mồm anh đi.”



Ông Tuấn Anh chem vào. “Vợ tôi có phải là mẹ anh đâu.”



Tuấn Phong được nước làm tới nên liền thè lưỡi ra trêu chọc.



Một ký ức khác lại hiện lên.



Tuấn Kiệt nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?”



“Có cái cây này lấy không?” Bà Kim Xuân thản nhiên đáp.



Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Mấy năm nay ba mẹ chả tặng quà sinh nhật gì cho con hết vậy.”



Ông Tuấn Anh chem lời vào. “Anh thấy chúng tôi có tặng quà cho anh trai của anh không?”



Tuấn Kiệt nói móc ba mẹ mình. “Chả biết con có phải là con trai của hai người không nữa.”



“Tất nhiên là không rồi.” Bà Kim Xuân đáp. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần.” Mặt bà lạnh như tiền. “Là hai vợ chồng tôi nhặt anh ở ngoài đường đem về nuôi.”



Tuấn Kiệt chả biết kêu cứu ai, anh đành đổ sang người khác để gỡ gạc. “Nhà hàng gì mà nãy giờ chả thấy đem bánh kem lên. Thật là bực bội.”



Lại một ký ức khác.



Kim đồng hồ đã điểm, ông bà Tuấn Anh và Kim Xuân bắt đầu đi xuống. Từng bao lì xì được phát ra kèm theo những lời chúc cho mỗi người.



Ông Tuấn Anh mỉm cười. “Ba chúc hai con trai của ba, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng.” Ông quay sang Thanh Vân. “Ba chúc con gái của ba cũng vạn sự như ý và ngày càng xinh đẹp hơn.”



“Dạ con cảm ơn ba.” Thanh Vân cười tít mắt.



Tuấn Kiệt chem vào. “Sao ba lại chúc chị Vân khác anh em mình nhỉ?”



Bà Kim Xuân nhìn Tuấn Kiệt. “Mẹ chúc con ngày càng ít xỉa xói người ta hơn.” Bà quay sang Tuấn Phong. “Mẹ chúc con vạn sự đều như ý.” Bà ôm Thanh Vân vào lòng. “Mẹ chúc con gái của mẹ ngày càng xinh đẹp và hạnh phúc.”



“Cảm thấy bị phân biệt đối xử.” Tuấn Kiệt lại lên tiếng.
“Vì sao?” Tuấn Kiệt cảm thấy thật sự sốc.



Uyên Phương nói. “Anh đang mắc tang mà.”



“Thì có sao đâu.” Tuấn Kiệt thấy lạ.



“Sao lại không.” Uyên Phương phân tích cho Tuấn Kiệt hiểu. “Anh đang để tang cho mẹ. Hết tang mới tính được chuyện cưới xin.”



Tuấn Kiệt giả vờ hỏi. “Thế anh phải thọ tang trong bao lâu?”



“Con trai thì ba năm.” Uyên Phương ầm ờ.



Tuấn Kiệt hét lớn. “Ba năm.” Anh phẫn nộ thay Uyên Phương. “Thế thì mất hết tuổi xuân của em còn gì.”



“Hình như bây giờ người ta chỉ để tang hai mươi bảy tháng thì phải.” Uyên Phương nhẩm tính.



Tuấn Kiệt vẫn không chịu. “Vẫn quá lâu.”



“Lâu cái gì mà lâu.” Uyên Phương đánh nhẹ lên ngực Tuấn Kiệt. “Anh phải biết kiêng cử chứ.”



“Anh sợ em…” Tuấn Kiệt chủ yếu lo cho Uyên Phương.



Không đợi Tuấn Kiệt nói hết câu, Uyên Phương liền cướp lời. “Sợ cái gì mà sợ. Nếu chúng ta yêu nhau thật sự thì ba năm có là đáng gì. Chỉ có những người không thật thì mới không kiên định thôi.” Cô hỏi ngược lại. “Hay là anh không định cưới em?”



“Cưới chứ sao không.” Tuấn Kiệt nhảy đựng lên trong người.



“Vậy thì anh còn lo gì nữa. Em tin anh, anh tin em. Cứ thế sau khi mãn tang, chúng ta sẽ làm đám cưới.” Uyên Phương mỉm cười.



“Em chấp nhận vì anh mà chịu thiệt sao?” Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên đầu Uyên Phương. “Yêu vợ quá.” Anh tò mò. “Mà sao vợ lại biết những chuyện này?”



Uyên Phương khai thật. “Em nghe cô Bích Hân nói. Lúc xưa cô cũng viện cớ để tang bà nội em để khất việc cưới xin của chú Phúc Tân. Em nghe cô nói xong nên lên mạng tìm hiểu.” Rồi Uyên Phương chợt nhận ra. “Ủa mà khoan, lẽ ra những chuyện tang lễ này, anh phải là người rõ nhất chứ?”



“Thì anh biết mà.” Tuấn Kiệt khẽ cười.



“Thế sao anh còn nói nhăng, nói cuội như người không biết vậy.” Uyên Phương bếu bụng Tuấn Kiệt. “Nãy giờ anh lừa em đúng không?”



Tuấn Kiệt thanh minh cho mình. “Không phải. Anh biết những chuyện này. Biết rất rõ là đằng khác. Nhưng anh sợ em chịu thiệt, anh không muốn em phải chờ. Do vậy anh mới mặc kệ chuyện kiêng cử để lo cho em.” 



“Chính vì như vậy mới không nên đó.” Uyên Phương lạnh lùng nói. “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.” Cô lại bếu bụng Tuấn Kiệt. “Anh làm như vậy, lỡ như sau này gia đình chúng ta bị hệ thì sao?”



“Anh sai rồi, vợ đừng mắng anh nữa.” Tuấn Kiệt vút ve lưng Uyên Phương. “Vợ anh lớn thật rồi.”



“Thế trước giờ anh xem em là con nít hả?” Uyên Phương nổi đóa lên. Cô liên tục đánh yêu anh, miệng không ngừng la lối. 



Tối đó, một niềm vui nho nhỏ khởi lên trong sự tang thương của gia đình. Một sự cứu vớt tâm hồn đau thương của Tuấn Kiệt, và hơn hết là sự khởi nguồn của những hạnh phúc và an nhiên sau này.