Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 10 : Bốn năm đánh lâu dài
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Lại được thổ lộ? Mục Khả kinh ngạc nhìn mặc cho anh vuốt tóc cô, suy nghĩ
nát óc cũng không nghĩ ra được chỗ nào khiến anh thích. Ở trong trí nhớ
của cô, giữa bọn họ cho tới bây giờ cha từng hòa hợp.
Thời gian lơ đãng bị kéo về bn năm trưc, Mục Khả cho rằng mi gặp gỡ.
Ngày tn sinh báo danh, khi đ Mục Khải Minh còn chưa đi bộ đội, trước tin ông an bi muốn tự mnh lái xe đa Mục Khả đi đại học C. Nhưng bị con gi từ chối.
Mục Khả xch theo hành lý đơn giản đứng ở trong phòng khch, tóc ngn gọn gàng hoạt bt, nhưng trn mặt cũng rất c đơn, cô nhẹ ni: "Không mun phiền toi ba, con tự đ
Mục Khải Minh trầm mặc nghe Mục Khả nói, cuối cùng cô vẫn chưa nói sẽ
thường về thăm nhà. Cho đến khi Mục Thần mười một tuổi kéo tay Mục Khả
nói: "Chị, chủ nhật em đến trường học đón chị, chị về dạy thêm tiếng Anh cho em, có được không?" Khi ông nhìn thấy Mục Khả vuốt vuốt mái tóc
ngắn ngủn của em trai, cam đoan: "Vậy chúng ta gọi điện thoại trước, chị có thời gian mới về bổ túc cho em, được không?"
"Được." Mục Thần kéo tay Mục Khả cười, tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chị, đừng quên mua đồ ăn ngon cho em."
"Sớm muộn gì cũng ăn thành béo ú." Mục Khả cũng cười, xách lỗ tai Mục Thần: "Quá béo, sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, nhắc tới bạn gái Mục Thần đỏ mặt, vung cánh tay gầy còm xách túi hành lý của chị, thúc giục: "Nên đi thôi, tới trễ
sẽ bị phạt đứng." Ở trong tâm lý non trẻ của cậu, phạt đứng là cách
trừng phạt tới trễ tốt nhất.
Bà Mục cũng tiến lên giúp đỡ mang đồ, lấy giọng thương lượng nói: "Nếu không để Nghĩa Thành đưa con đi."
Mục Khả lặng lẽ nhận lấy túi, không nói gì.
Đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe Hách Nghĩa Thành chở Mục Khả rời đi, ánh mắt
Mục Khải Minh chợt đỏ lên, như nói mê: "Xảo Mai à, anh thật xin lỗi con
gái." Sau đó xoay người vào phòng sách.
Ở nhà bốn người, Mục Khả
chỉ thân với Mục Thần, về phần Mục Khải Minh cùng bà Mục, bọn họ chỉ là
cha mẹ, trưởng bối trên danh nghĩa của cô. Trong lòng cô, mình đã là
người ngoài. Cho nên, sau khi vào đại học cô rất ít về nhà, thời gian
sau khi học xong hầu như cũng dùng để dạy kèm tại nhà.
Vậy mà, cô gái trẻ tuổi không bởi vì cuộc sống sinh hoạt đặc biệt trong gia đình
mà trở nên yếu đuối, cô thích cười, lạc quan kiên cường, cô thích hưởng
thụ như mọi người, muốn tự an bài cuộc sống của mình. Tóm lại, mượn lời
Hướng Vi mà nói, so sánh với những ưu điểm rất động lòng người, khuyết
điểm không biết nhã nhặn của Mục Khả căn bản không đáng nhắc tới.
Nghe khích lệ như vậy, Mục Khả nhe răng vui vẻ, ôm Hướng Vi nói vô cùng buồn nôn: "Bạn học Hướng Vi yêu dấu, bạn thật là người tốt, nhất định có thể gả cho Đại Tá."
không khí càng ngày càng kỳ quái, ngay cả hiện tượng choáng váng vừa đỡ
nay hình như lại có triệu chứng nghiêm trọng trở lại, Mục Khả bị đè nén
đến không được. Cô trở mình bò dậy, hất tay của anh ra, chất vấn: "Anh
sờ đủ chưa?"
Thu tay lại nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, đáy mắt thoáng qua ánh sáng, Hạ Hoằng Huân hỏi cô: "Em ghét tôi sao?"
Hỏi sắc bén thế này, muốn cô trả lời thế nào đây. Gãi gãi mái tóc rối bời,
cô có chút không giải thích được nói: "Doanh trưởng Hạ, anh nhìn cho rõ, tôi là Mục Khả."
Hạ Hoằng Huân cau mày: "Không cần hoài nghi thị lực của tôi."
Tôi đang hoài nghi trí lực của anh! Mục Khả ở trong lòng bổ sung thêm một
câu, còn nói: "Anh là huấn luyện viên, tôi là học viên, thân phận của
chúng ta đối lập, không thích hợp."
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi:
"Em là chỉ đạo viên, cùng học viên bình thường có bản chất khác biệt."
Sau đó lại sửa lại: "Không phải quan hệ đối lập, có thể miễn cưỡng coi
như là quan hệ đồng chí."
Suy nghĩ một chút, Mục Khả quyết nhất định lấy ra lý do hết sức thuyết phục, cô nói: "Cái đó, tôi có......"
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt đứt lời cô: "Cái này không thể trở thành lý do cự tuyệt."
"Tôi còn chưa nói."
"Tôi biết."
"Anh biết cái gì?"
"Biết em cho rằng tôi không biết."
"Cái gì mà tôi cho rằng anh không biết."
"Em dám nói em không biết tôi đang nói cái gì?"
"......"
Trầm mặc mấy phút, ngay khi đồng chí Hạ Hoằng Huân chuẩn bị tổng kết cuộc
nói chuyện không được thân thiện lắm này, Mục Khả cau mày có chút buồn
rầu nói: "Hậu quả có chút nghiêm trọng, tôi không chịu trách nhiệm
được."