Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 35 : Cảm giác hạnh phúc mê muội

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Cứ ngỡ là Viên Soái to gan, trong mắt Hạ Hoằng Huân thoáng chốc dâng lên

lửa giận, anh tức giận quát: “Ai cho phép cậu chưa nói báo cáo đã đi

vào?” Quay đầu nhìn rõ người tới là ai, anh buông bàn tay đang ôm bên

hông Mục Khả ra, buồn bực day day huyệt thái dương, nói một câu: “Tại

sao lại là anh? Chính ủy?”



Nghe thấy vậy, Mục Khả vội vàng lùi lại một bước, ngượng ngùng trốn sau lưng Hạ Hoằng Huân, sau đó lộ ra cái đầu nhỏ, lễ phép nói: “Chính ủy, chào

anh!”



Mặc dù phá vỡ “Chuyện tốt” của vợ chồng son, Ninh An Lỗi vẫn bình tĩnh như

trước cười cười, nhìn gương mặt của Mục Khả, anh nói: “Là Mục Khả sao,

em có khỏe không? Hoan nghênh em tới đơn vị chúng tôi.” Thấy Hạ Hoằng

Huân định mở miệng liền nhớ tới lời cần nói, anh nói thẳng: “Đoàn Thượng nghe nói hôm nay bạn gái cậu tới, bảo tôi nói với cậu một tiếng, buổi

tối anh ta mời ăn cơm. Vừa họp xong đã bỏ chạy không thấy bóng người,

tốc độ cơ động khá nhanh.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc bước ra đến

ngoài cửa còn cười bổ sung một câu: “Tôi cũng không nhìn thấy gì hết,

hai người cứ tiếp tục!”



Dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm sa trường, trận chiến cỏn con này sao có

thể hù dọa được Doanh trưởng Hạ danh tiếng lừng lại. Hạ Hoằng Huân giơ

tay lên xoa nhẹ mái tóc của Mục Khả, bước nhanh đuổi theo. Lúc quay lại

nhìn thấy Mục Khả chưa hết xấu hổ vẫn buồn cười.



Sau này Mục Khả vẫn còn nhớ như in nụ cười ngày đó, đó là nụ cười ngu ngốc của anh mà cô từng thấy.



Mục Khả bị anh cười đến ngượng ngùng, vội sửa sang lại chân váy vốn đang

rất bằng phẳng, giận trách nói: “Anh cười cái gì? Cứ như thể Chính ủy

cho phép anh nạp tiểu thiếp không bằng.”



Hạ Hoằng Huân nghe vậy liền cười ha ha, dùng chân đá cửa đi tới, không nói lời nào ôm gọn cô vào trong lòng.



Mục Khả đẩy anh: “Không sợ Chính ủy quay lại sao.” Lần thứ hai bị người ta

bắt gặp bọn họ “Mập mờ” rồi, thật là, cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà

cũng không rửa sạch.



Hạ Hoằng Huân dùng sức ôm lấy cô, buông một tay bấm nhẹ vào khuôn mặt cô:

“Chính ủy hỏi tôi sao lại lừa được em tới tay, phê bình tôi trâu già gặm cỏ non.”



Không nghĩ tới Chính ủy sẽ nói ra những lời như vậy, Mục Khả cười khanh

khách, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tinh nghịch nói: “Anh thấy chưa, đến Chính ủy của các anh cũng biết anh là đồ lừa đảo siêu

cấp!”



Hạ Hoằng Huân nhíu mày, không nhanh không chậm vươn tay, lấy ngón trỏ nâng cái cằm tinh tế của cô lên, giọng nói hết sức dịu dàng: “Tôi lừa em cái gì, hử?” Thấy Mục Khả dựng thẳng lông mày mở to mắt, anh cười có chút

gian tà: “Chờ đến lúc tôi ‘cả xác cả thịt, toàn bộ ăn hết ’ lúc đó nói

tôi là tên lừa gạt cũng không muộn.” Vừa dứt lời, anh nhanh chóng cúi

người hôn lên cổ cô một cái.



Mệt cho cô trước kia còn cảm thấy đồng chí Trung tá cứng nhắc nghiêm túc.

Bây giờ không chỉ học cách nói chuyện của cô, lại còn đánh lén cô. Mục

Khả giơ tay lên như muốn đánh, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thâm tình

khẩn thiết của anh, cô do dự đại khái ba giây, sau đó đổi thành vòng tay ôm lấy hông anh, người tiến sát vào trong ngực anh.



Hạ Hoằng Huân vuốt nhẹ mái tóc của cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”



Mục Khả lắc đầu, mặt dán sát vào ngực trái của anh, nghe thấy rõ cả nhịp

đập của tim, hai mắt an tâm nhắm nghiền, im lặng nói một câu: ” Ở cùng

anh có cảm giác rất ấm áp.”


sáo. Lục Trạm Minh nghe vậy vội vàng sửa lại: “Chỉ huy hành chính cái

gì, không nên nói lung tung. Mục Khả, đừng lo lắng, thả lỏng một chút.

Bộ đội chúng tôi cũng giống tập đoàn trên thành phố, bàn này chúng ta

tương đương với Hội Đồng Quản Trị, Chính ủy thì tương đương với Thành

viên hội đồng quản trị, chủ nhiệm thì tương đương với trưởng phòng, huấn luyện viên tương đương với trưởng ban, pháo doanh trưởng thì tương

đương với trưởng bộ phận, Hạ Hoằng Huân thì sao, cậu ta sắp thành CEO

rồi. Còn tôi, chính là cố vấn sau lưng CEO.”Nói xong anh cười lớn.



Mục Khả không hiểu được tại sao nói Hạ Hoằng Huân sắp thành CEO. Lấy chức

vụ của anh tính ra phải là giống như pháo doanh trưởng bọn họ là trưởng

bộ phận mới đúng. Sau lại từ trong miệng Dịch Lý Minh, cô biết được lúc

ấy trong đoàn chức vị Tham Mưu Trưởng đang để trống. Trong lòng đoàn

trưởng bọn họ có mấy người chứ? Trung tá Hạ Hoằng Huân sẽ rất nhanh được lên chức, có lẽ chính là sau lần diễn tập này.



Trong bữa ăn mọi người rối rít mời rượu, ngay cả lão Trương tiểu đội trưởng

cũng uống hai chén. Mục Khả bình thường không uống rượu, nhưng đối với

sự nhiệt tình của những người này, cô đương nhiên cũng cạn chén. Hạ

Hoằng Huân thấy cô sặc tới rơi nước mắt, nói gì cũng không chịu để cho

cô uống nữa, thay cô đáp lễ mọi người.



Cơm tối diễn ra trong bầu không khí rất tốt, Lục Trạm Minh rất ôn hòa,

không chút kiêu ngạo. Cuối cùng, Chính ủy Ninh An Lỗi bắt đầu thực hiện

chiến lược đánh vào tâm lý, anh rất chân thành nói: “Tiểu Mục, chúng tôi nơi này có phần nhếch nhác, điều kiện không tốt như trên thành phố A,

nên nhiều người thân cũng không muốn tới, cho dù tới cũng không ở lại

được bao lâu. Hôm nay em có thể tới, chúng tôi cũng rất hoan nghênh em,

hoan nghênh em tới nơi này ở. Chỗ này tuy không tốt lắm, nhưng đám người bọn tôi rất tốt, nhất là Hạ Hoằng Huân, cậu ấy rất tốt, tuổi trẻ tài

cao lại có ý thức trách nhiệm, là một người đàn ông tốt, quen biết một

thời gian dài em sẽ nhận ra.”



Thật không hổ là Chính ủy, làm công tác tư tưởng tuyệt đối là hạng nhất. Rõ

ràng là biểu hiện đặc biệt của Hạ Hoằng Huân vô cùng hợp ý Mục Khả, vì

vậy lấy kết hôn làm mục đích cùng cô kết giao sau này. Ninh An Lỗi hết

sức ủng hộ, anh thật lòng muốn đem hôn nhân này tạo thành Bảng Vàng của

binh đoàn 532, long trọng đề cử.



Bữa cơm tối kéo dài thật lâu. Có lẽ là do tâm tình tốt, Hạ Hoằng Huân uống

rất nhiều rượu, thấy anh cứ uống hết một ly lại nhận một ly, Mục Khả lo

lắng cho vị “Lục lâm hảo hán” này. Cho nên, khi anh đứng lên nói muốn đi vệ sinh, cô không chút suy nghĩ liền đứng lên, níu thắt lưng anh lại

nói: “Em cũng muốn đi.”



Mọi người thấy thế tất cả cùng phá lên cười, pháo doanh trưởng An Cơ trêu

ghẹo nói: “Chị dâu nhỏ, không cần lo lắng, nếu Hạ Hoằng Huân say, tôi sẽ kêu hai người vác cậu ta trở về.” Mặc kệ mọi người trêu chọc, Mục Khả

vẫn kiên trì đi cùng Hạ Hoằng Huân, giống như chỉ sợ anh say mà ngã

xuống.



Sau buổi cơm tối, cáo biệt Đoàn trưởng Chính ủy, Hạ Hoằng Huân hơi say dẫn

cô bạn gái nhỏ đến khu dành cho người nhà. Mục Khả bắt đầu lo lắng,

trong lòng suy nghĩ không phải để cho cô ngủ chỗ của anh chứ? Tại sao

không đưa cô đến phòng đãi khách? Vậy anh ngủ nơi nào?



Lúc đến nơi, Mục Khả lay nhẹ nhận lấy chìa khóa từ trong tay anh để mở cửa. Đúng lúc cô với tay định mở đèn, Hạ Hoằng Huân dựa vào người cô trước

cửa, trước khi đặt lên môi cô còn xấu xa nói một câu: “Uống hơi nhiều.”

Sau đó hôn cô một nụ hôn thật dài.



Mục Khả đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trong lòng bỗng dâng trào một

cảm giác hạnh phúc khó tả. Lúc này ngoài trời gió thổi mây bay, nơi đóng quân thoáng chốc hiện lên một cảnh mờ ám…