Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 37 : Về Phí Vân Phàm

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Nhiệm vụ diễn tập thay đổi đột xuất làm đoàn 532 vô cùng căng thẳng.



Hạ Hoằng Huân vừa phải tham gia huấn luyện, vừa phải tham gia hội nghị

đoàn bộ, cả ngày bận việc đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có.



Mục Khả thương anh cực khổ, cố ý oán trách ở đơn vị chơi không vui, nên cô muốn trở về.



Nhìn thấu tâm tư của cô, Hạ Hoằng Huân áy náy nói: “Xin lỗi, để em tới đây

lại không thời gian ở bên em. Nếu không ở lại thêm hai ngày nữa đi, dầu

gì buổi tối còn có thời gian gặp mặt.” Thật sự anh không muốn cô đi, có

Mục Khả ở bên cạnh, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết.



Nhìn trên gương mặt anh hiện rõ sự chân thành mãnh liệt cùng áy náy, Mục Khả hiểu chuyện nói: “Em tới lúc này chỉ làm anh thêm phiền, chờ diễn tập

xong rồi em lại tới chơi, đến lúc đó anh có thể ngày ngày bên cạnh em.”

Để cho anh yên tâm, cô kéo cánh tay anh làm bộ than thở, lại giống oán

trách, lại càng giống làm nũng nói: “Thật sự là Quốc Dân đảng thuế

nhiều, đương nhiên hội họp cũng nhiều, thời gian ban ngày của anh đều

phải cống hiến cho bên ngoài hết rồi, đáng thương cho em chỉ có thể được chia cho chút xíu thời gian ngủ với anh, thật không công bằng.”



Nói đến chia sẻ thời gian ngủ, nếu là trước đây Hạ Hoằng Huân sẽ tranh thủ

mượn đề tài này để nói chuyện lưu manh, nhưng trong giờ phút này anh lại không có tâm tình, xoay bả vai của cô lại, anh nói: “Tôi cũng nói

chuyện với Chính ủy rồi, chờ kết thúc diễn tập được nghỉ ngơi mấy ngày.

Đến lúc đó tất cả thời gian đều dành cho em, được không?”



Mục Khả gật đầu, lấy lại nụ cười ngọt ngào yếu ớt.



Đêm trước ngày chia tay Hạ Hoằng Huân vẫn ngủ ở phòng làm việc. Cũng không

phải lo lắng không kiềm chế được, chẳng qua dù sao ôm mỹ nhân trong

ngực, anh lại không phải họ Liễu, làm sao có thể yên ổn mà ngủ được?

Ngược lại đối với anh mà nói, đây tuyệt đối là hành hạ. Thay vì chịu

tội, không bằng sau này yêu cầu cô bạn gái nhỏ bồi thường lợi ích thực

tế. Cho nên, chờ Mục Khả ngủ say ở trong ngực anh, Hạ Hoằng Huân rón rén cẩn thận ôm cô trở về giường không để cho cô bị thức giấc, tỉ mỉ cẩn

thận đắp chăn kín cho cô rồi mới rời đi.



Ở nơi bộ đội này Mục Khả cũng không có cơ hội ngủ nướng. Mặc dù đã kéo

chăn che kín lỗ tai, nhưng vẫn bị khẩu hiệu hùng tráng đánh thức. Cô ôm

lấy chăn, nghe thấy bên ngoài các chiến sĩ hô lớn: “1-2-3-4” liên tục

không ngừng, cô không khỏi ảo não nghĩ: “Sao tinh thần của bọn đàn ông

này lúc nào cũng cao như vậy?” Sau đó bất đắc dĩ rời giường.


mới dùng cách đơn giản nhất là trực tiếp đưa tiền, quan trọng nhất là

muốn gánh vác cuộc sống của cô.



Đây chính là quân nhân Hạ Hoằng Huân, một chút tế bào lãng mạn của đàn ông

cũng không có. Rất lâu về sau khi nhắc lại chuyện yêu đương này, Mục Khả còn trách anh vừa có tiếng vừa có miếng trong khi một món quà cũng

không có tặng cô. Hạ Hoằng Huân nửa điểm đau lòng cũng không có, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ quân dụng, không biết ngượng nói: “Tấm lòng

của anh, thân thể của anh, ví tiền của anh, tất cả đều là của em, còn

phải quà tặng gì nữa? Hơn nữa, thẻ tiền lương cùng sổ tiết kiệm không

phải cũng đã tặng hết cho em rồi sao, thích gì tự em đi mua, không cần

báo cáo. Tóm lại tất cả những thứ này, em đều đã xài hết rồi.” Mục Khả

nghe xong giận đến mức chỉ muốn cắn chết anh.



Sau đó Mục Khả đem chuyện anh đưa tiền nói cho Hướng Vi, Hướng Vi cười đến

không dừng lại được, đến khi cảm thấy đủ rồi, cô mới nói ý sâu xa:

“Người đàn ông này thật sự thích cậu, có thể tin tưởng được. Không phải

vì anh ấy đưa tiền cho cậu tôi mới nói vậy, ý của tôi là tiền này nhất

định sẽ có lúc cậu nhận ra được điều gì đó.”



Mục Khả vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lại nghe Hướng Vi nói: “Trở về mà mừng thầm đi, đàn ông thực tế như Hạ Hoằng Huân rất giống Phí Vân Phàm. Nếu cậu không cần thì tặng cho mình, mình nhất định sẽ rất rộng lượng

mà nhận lấy.”



Mục Khả cũng đã xem qua phim của Quỳnh Dao, nghĩ đến nghĩa nặng tình sâu

của Phí Vân Phàm đối với Tử Lăng, liên hệ thực tế với Hạ Hoằng Huân có

lúc cũng rất “dịu dàng”, toát ra vẻ “Cứng nhắc” nhưng cũng rất “Rộng

lượng”, cô nhíu chặt chân mày: “Vậy anh ấy tuyệt đối là phiên bản sơn

trại! Cậu đã từng gặp qua Phí Vân Phàm ngàn ly không ngã, trăm ly chạy

loạn chưa?”



Lời này vừa nói ra, màn hình máy vi tính của Hướng Vi bị phun đầy nước.



Thế là nam chính Phí Vân Phàm trở thành đề tài nói chuyện điện thoại của

Mục Khả và Hạ Hoằng Huân, cô nói: “Hướng Vi khen anh là người thực tế

giống Phí Vân Phàm, mà em nhìn thế nào thấy trên người anh cũng không

tìm được nửa điểm giống Phí Vân Phàm.”



Đợt tập huấn kết thúc rất nhanh, diễn tập sắp kéo màn che. Hạ Hoằng Huân

nhìn về phía ban chỉ huy sau gò núi giả được ngụy trang, vừa nói vào

trong điện thoại đang phát tín hiệu cực kém, anh quát: “Phí Vân Phàm? Là ai? Anh ta ở binh đoàn nào?”