Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 39 : Đối kháng gay cấn
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Tả Minh Hoàng tới rất nhanh.
Tiếng thắng xe kéo dài còn chưa dừng lại anh đã nhảy ngay xuống, nhanh chóng
đến trước mặt Hạ Nhã Ngôn, còn không kịp hỏi nhiều, liền đỡ Mục Khả đứng không vững từ trong tay Hạ Nhã Ngôn, phát hiện ra cô đang cực kỳ yếu,
anh liền ôm ngang người bế lên.
Trên mặt Tả Minh Hoàng mất đi vẻ mặt ôn hòa nho nhã mọi khi, lộ ra sự sốt
ruột. Hạ Nhã Ngôn không còn tâm trí đâu để lo nghĩ những chuyện khác, cô đi theo chui vào chỗ ngồi phía sau, ôm Mục Khả nhỏ bé vào trước ngực,
vừa giúp cô lau mồ hôi bên trán vừa vô cùng chuyên nghiệp mà nói tóm tắt triệu chứng một lần.
Căn cứ vào những thông tin mà Hạ Nhã Ngôn cung cấp, kết hợp với triệu chứng nôn mửa của Mục Khả, bản thân là bác sĩ nội khoa Tả Minh Hoàng đã có
thể xác định bệnh tình của Mục Khả. Anh nhanh chóng đạp chân ga, đeo ống nghe lên gọi điện thoại, tốc độ nói nhanh ngang với tốc độ xe: “Chuẩn
bị phòng phẫu thuật, mười phút sau tôi cùng với bệnh nhân đến, thủng dạ
dày cấp tính, đúng, cứ như vậy.”
***
Đến bệnh viện quân y, tay chân của Mục Khả lạnh ngắt đến mức sắp ngất đi.
Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, cô dồn hết tất cả hơi sức còn
lại trên người bắt lấy cổ tay Hạ Nhã Ngôn, yếu ớt nói: “Đừng nói cho anh ấy, chờ diễn tập xong đã......” Bị đau đớn liên tục hành hạ, nhưng Mục Khả cũng liên tục tự trách mình, hối hận không nên tham ăn cay.
Thầm nghĩ chính mình chịu chút đau đớn đó cũng đáng đời, ai bảo không
quản được miệng của mình, nhưng nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến Hạ Hoằng
Huân, cô cảm thấy như mình đã gây ra lỗi lớn.
Cầm ngược bàn tay lạnh lẽo của Mục Khả, Hạ Nhã Ngôn cắt lời cô, bảo đảm nói: “Em hiểu rồi. Em sẽ không nói cho anh ấy.”
Mục Khả cắn răng chịu đựng đau đớn lần nữa kiên trì nói: “Nhất định đừng
nói cho anh ấy, nhất định không thể thua được......” Viên Soái nói Hạ Hoằng Huân đang thiết lập Quân Lệnh Trạng*, Mục Khả biết rõ tầm quan trọng của đợt diễn tập lần này, cho nên nửa tháng nay không dám chủ
động gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
*giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh
Thủng dạ dày cấp tính có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nói thật, Mục Khả có
thể kiên trì đến giờ phút này làm Hạ Nhã Ngôn rất cảm động. Cô dùng sức
cầm bàn tay Mục Khả, cố gắng kiềm chế nói bằng giọng kiên định: “Em bảo
đảm sẽ không nói cho anh ấy! Đợi chị tốt lên, sau đó chúng ta mới nói
cho anh ấy.”
Làm như đang an ủi sự lo lắng của Hạ Nhã Ngôn, cũng như đang an ủi sự lo
lắng của chính mình, Mục Khả cau mày nói: “Anh ấy liệu có mắng chị
không?”
Hạ nhã Ngôn vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của Mục Khả, sau đó nói: “Anh ấy sẽ không dám đâu!”
Khi Mục Khả được đưa vào, Tả Minh Hoàng cũng đã thay xong đồng phục phẫu
thuật đi tới, Hạ Nhã Ngôn thành khẩn nói: “Xin nhờ anh!”
Ai cũng biết, chỉ cần là giải phẫu chắc chắc sẽ có nguy hiểm. Cho dù là
bác sỹ đã thấy nhiều sinh ly tử biệt, nhưng đổi lại là người bạn thân
thiết của mình, vẫn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng Hạ Nhã Ngôn nóng như lửa đốt, chỉ sợ Mục Khả ngộ nhỡ có bất kì sơ xuất nào.
Tả Minh Hoàng đã khử trùng hai tay xong, trịnh trọng gật đầu một cái: “Yên tâm!”
Đèn trong phòng phẫu thuật được bật lên, Hạ Nhã Ngôn ngây người đứng ở bên
Ngay sau đó lá cờ của Doanh oai phong lẫm liệt được giương lên, 20 cỗ xe
chiến từ trong rừng cây lao ra, tốc độ 50km/giờ tiến về bãi đất 412.
Cùng lúc đó, súng máy trên xe nổ súng thẳng về phía trước, tiến lên dọn
sách tất cả chướng ngại vật sau đó bắt đầu tấn công.
Lúc này Lam Quân rốt cuộc cũng bắt đầu hành động, trên mặt bãi đất 412 giữa rừng rậm, vài máy bay trực thăng đang là là mặt đất bắt đầu tiến ra
ngoài, đánh về phía tổ đột kích.
Thấy Lam Quân xuất hiện, Hạ Hoằng Huân liền hạ lệnh: “Hỏa Lực che chắn cho tổ đột kích!”
Bỗng nhiên, trong những dãy núi liên lục vang lên tiếng đại bác giòn giã.
Mặc dù có hỏa lực che chắn, nhưng xe chiến của tổ đột kích vẫn khó thoát
khỏi trúng tên lửa xe tăng của địch tập kích. Nhưng mà từng trải qua một lần nên Viên Soái tiến bộ rất nhanh, anh bình tĩnh nhanh chóng hạ mệnh
lệnh biến đổi đội hình, khiến hai chiếc xe vốn đang song song cách nhau
20 mét đồng thời tách ra hai hướng, không cùng vị trí, không cùng góc
độ, liên tục tiến về Lam Quân khai hỏa.
Mùi thuốc súng nồng nặc làm máu Viên Soái sôi trào, anh cố gắng kiềm chế
cảm xúc hưng phấn, lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía trước đang tròng trành trong tầm mắt, anh dõng dạc chỉ huy: “Pháo thủ chuẩn bị,
mười xe cùng bắn.”
Chứng kiến toàn bộ quá trình chiến xe biến đổi đội hình, toàn bộ pháo đồng
cùng nhau chỉ hướng máy bay trực thăng của Lam Quân, trong chớp mắt đã
vang lên tiếng mở pháo. Trên môi Hạ Hoằng Huân nở một nụ cười hài lòng,
nhưng nụ cười còn chưa kịp tràn đến mắt đã thấy trong khoảng không kia
đoàn máy bay trực thăng linh hoạt ẩn vào sâu trong rừng rậm, cứ thế hai
hiệp liên tiếp mười chiến xe không thể nào bắn trúng mục tiêu, thay vào
đó cùng với tiếng pháo nổ, trong rừng cũng truyền đến vài tiếng nổ vang, chiến xe của tổ đột kích đồng thời cảm ứng được tia laser, ngay lập tức chỉ thấy khói trắng lượn lờ phía trên.
Bị khói trăng bao phủ có nghĩa là tử trận. Viên Soái chửi thề một tiếng,
đang muốn hạ lệnh nổ súng lần nữa, trong bộ đàm truyền đến âm thanh lạnh lùng của Hạ Hoằng Huân: “Toàn bộ xuống xe, chia thành tốp nhỏ, triển
khai ưu thế cá nhân.” Nhiệm vụ của tổ tập kích không phải là tấn công,
chẳng qua do địch không hành động nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch dẫn Lam Quân ra ngoài. Hiện tại trận chiến đã bắt đầu, tự nhiên không cần
đá chọi với đá, mà lúc này bảo toàn lực lượng mới là mấu chốt.
Toàn bộ chiến xe đồng thời dừng lại, trừ năm chiến xe vừa bị Lam Quân đánh
không nhúc nhích, các chiến sĩ từ trong những chiếc chiến xe khác cầm vũ khí chui ra. Nhưng đáng tiếc, khi gót chân bọn họ còn chưa chạm đất thì trên đầu mấy người đã thấy xuất hiện khói trắng, bọn họ tử trận.
Chứng kiến nhóm bộ đội đầu tiên tử trận trên chiến trường, Hạ Hoằng Huân bỗng nhiên có chút xúc động, nghĩ rằng: bình thường luôn nói “lên xe mãnh
liệt, xuống xe mau” trong tình huống này thì lại chẳng làm được gì. Sau
này nhất định phải cho bọn họ một trận. Cầm chắc bộ đàm, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh chỉ huy: “Hỏa lực chú ý, hỏa pháo mặt đất chuẩn bị…”
Mệnh lệnh nhanh chóng thông qua làn sóng điện truyền ra ngoài, vài phút sau vang lên tiếng pháo ầm ầm.
Cùng với ban chỉ huy trên chiến trường triển khai giao chiến, trận chiến đối kháng bước vào giai đoạn gay cấn.
Lúc này Hạ Hoằng Huân đang dồn hết tâm trí vào trận chiến này, cho dù thế
nào cũng không nghĩ tới cô bạn gái nhỏ sau khi phẫu thuật lại liên tục
sốt cao không có dấu hiệu thuyên giảm, người trong hai nhà Mục Hách đang vội vã chạy tới bệnh viện.