Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 41 : Ký ức chôn sâu

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Từ nhỏ đến lớn Mục Khả rất ít khi ngã bệnh.



Trong trí nhớ của cô, lần bị bệnh nặng nhất là lúc Hách Xảo Mai qua đời, khi

đó cô mới năm tuổi, sốt cao suốt một ngày đêm. Hách Nghĩa Thành lúc đó

bị dọa sợ chết khiếp, hoàn toàn không ngủ chăm sóc cô, sợ thân thể nhỏ

bé của cô không chịu nổi, cứ như vậy đi theo chị gái anh. Từ lúc đó trở

đi, Mục Khả chỉ cảm nhẹ cũng phát sốt. Cũng may Hách Nghĩa Thành chăm

sóc cô rất tốt, trừ khi lên đại học học nội trú không tiện chăm sóc mới

khiến cô có thói quen kén ăn, lại không ăn đúng giờ cho nên cô mới phát

sinh thêm bệnh đau bao tử, còn lại thân thể Mục Khả cũng không tệ lắm.



Trải qua lần phẫu thuật này, Mục Khả lại sốt cao. Tả Minh Hoàng nóng lòng

lập tức báo cho Mục Khải Minh. Mục Khải Minh liền gọi điện đến Sư bộ,

giao phó cho bên kia khi nào đối kháng kết thúc lập tức thông báo cho

Hách Nghĩa Thành, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện. Hách Ức Mai cùng

vợ chồng Mục Nham chân trước chân sau cũng đến.



Ước chừng sốt suốt một ngày, cho đến hơn mười một giờ khuya, thân thể Mục Khả mới trở lại nhiệt độ bình thường.



Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng

bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Mục Khả hai mắt nhắm nghiền hơi

nghiêng nghiêng đầu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy có một đôi tay

ấm áp vuốt nhẹ mái tóc của cô, cảm xúc quen thuộc như mẹ đang dịu dàng

an ủi cô. Khóe môi bất giác cong lên, Mục Khả cười nhàn nhạt, mê sảng

gọi: “Mẹ…”



Ý ức hỗn độn dần dần trở nên rõ ràng, Mục Khả chậm rãi mở mắt, thấy một

bờ biển xanh thẳm, trên bờ còn có bóng dáng của một người mà cô cả đời

cũng chẳng thể nào quên được….



“Trời mưa cũng không biết tránh, Khả Khả của mẹ quả nhiên là con heo ngốc.”

Kèm theo hơi thở ấm áp, Mục Khả nhỏ nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ. Cô toét cái miệng nhỏ xinh ra cười, lộ ra hàm răng đẹp như châu ngọc

cười nói: “Mẹ, đừng gọi Khả Khả là con heo ngốc nha.”



Hách Xảo Mai lắc đầu cười, âu yếm chỉ chỉ vào đỉnh mũi của cô coi như trừng

phạt, không để ý ôm lấy thân thể yếu ớt của cô con gái nhỏ vào lòng



Mục Khả nhỏ ôm cổ mẹ, nghịch ngợm lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh nhét vào trong cổ áo ấm áp của mẹ, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ có làm đồ ăn

ngon cho con ăn không?” Con gái nhỏ mới gần năm tuổi căn bản không biết

rằng lúc đó mẹ cô đang bị bệnh gần như không còn sức ôm lấy cô.



Hách Xảo Mai cụng trán vào đỉnh đầu cô, buồn rầu nói: “Khả Khả ngộ nhỡ ăn
Nhìn trên gương mặt chị gái đã nhòa nước mắt, Hách Nghĩa Thành cảm thấy nếu

anh nói thêm sẽ quá tàn nhẫn, anh chỉ lặng lẽ thở dài coi như đã nói

xong chủ đề này.



Anh đứng bên ngoài hút một điếu thuốc, lúc trở lại phòng bện Hạ Nhã Ngôn

vẫn còn ở đó. Hiểu rõ ngọn ngành sự tình nên sắc mặt Hách Nghĩa Thành

không được tốt lắm. Anh lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn cô một cái, đi thẳng đến giường bệnh của Mục Khả ngồi xuống, dường như không để ý sự tồn tại của người nào đó.



Nhìn ánh mắt tràn đầy coi thường, cô cố gắng hết sức kiềm chế sự phẫn nộ. Hạ Nhã Ngôn xin lỗi nói: “Lần này đều tại tôi, tôi không ngờ Mục Khả không ăn được cay.”



Sợ ảnh hưởng đến Hạ Hoằng Huân, Hạ Nhã Ngôn cố gắng thả lỏng, giọng nói

dịu dàng giải thích: “Đơn vị anh trai tôi có việc, có thể anh cũng biết, đang làm diễn tập, điện thoại di động không được mở máy, cho nên anh ấy vẫn chưa biết Mục Khả bị bệnh.” Theo lý thuyết diễn tập hẳn đã xong,

nhưng vẫn không gọi được cho anh trai, Hạ Nhã Ngôn có chút sốt ruột.

Nhất là khi người nhà Mục Khả đều lần lượt tới đây, nếu lần này anh bị

mọi người phản đối vì xuất hiện chậm chạp, cô càng nên giải thích rõ,

chỉ sợ người khác gán tội cho Hạ Hoằng Huân.



Không nhắc tới Hạ Hoằng Huân thì không sao, đằng này nói ra càng khiến cho

Hách Nghĩa Thành thêm tức giận. Vất vả lắm mới cảm thấy một chút ngưỡng

mộ trong lúc diễn tập đối kháng giờ bỗng chốc tan thành mây khói, Hách

Nghĩa Thành nhìn chằm chằm Hạ Nhã Ngôn, gương mặt u ám không nói lời

nào.



Mục Khả phải ở bệnh viện là lỗi của cô, không sao, nhưng anh thì có tư cách gì mà giận dữ với anh trai cô? Cô đã nói xin lỗi rồi, anh ta còn muốn

ăn thịt người khác sao? Hạ Nhã Ngôn có chút bất bình, cô tức giận nói:

“Anh nhìn đủ chưa? Như thế rất không phong độ đấy?” Đây đã là lần thứ

hai, lần trước lúc gặp mặt ở phòng ăn, anh ta chẳng nói chẳng rằng liền

thay đổi sắc mặt, quả thật còn nhanh hơn lật sách.



Lại dám nói chuyện phong độ với anh! Hách Nghĩa Thành híp mắt lại, giọng

nói lạnh lùng: “Nhìn chằm chằm cô thì làm sao? Có bản lãnh một bữa cơm

đưa người khác vào bệnh viện, còn sợ tôi trừng mắt mấy lần sao?”



Nói giống như cô cố ý vậy. Hạ Nhã Ngôn không chịu nổi sự châm chọc trong

giọng nói của anh, cô hung hăng trợn mắt nhìn Hách Nghĩa Thành một cái:

“Nói chuyện đừng có gây sự. Tôi thừa nhận là lỗi của tôi mới hại Mục Khả phải vào viện, anh tức giận thì cứ mắng tôi là được, không cần phải

quanh co lòng vòng.”



Cây ngay không sợ chết đứng! Trên người Hách Nghĩa Thành tản ra một sự nguy hiểm, vẻ mặt mang đầy khiêu khích, anh trầm giọng nói: “Cô nói cho tôi

biết nên trút giận lên cô như thế nào? Khiến cô thủng dạ dày sao?”