Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 69 : Mang hạnh phúc về nhà (1)
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Trung tuần tháng hai, nghênh đón ngày lễ truyền thống của Trung Quốc —— tết âm lịch.
Trước khi nghỉ phép, Hạ Hoằng Huân mượn cơ hội đi họp trên sư bộ cùng Hách
Nghĩa Thành đi gặp Mục Khải Minh. Anh thông cảm cho tấm lòng yêu mẹ,
kính trọng mẹ của Mục Khả, hiểu nguyên nhân vì sao cô không nói ra được
lời tha thứ. Cho nên, anh không có cách bắt cô thông cảm cho Mục Khải
Minh, nhưng là hậu bối, anh thấy cần thiết phải báo cho Mục Khải Minh
chuyện Mục Khả sắp thành người nhà anh, chuyện qua tết làm đám cưới.
Vì Mục Khả trốn tránh không gặp ông nên không nghe được người đàn ông này
nói với Hạ Hoằng Huân: “Hoằng Huân, tôi giao Khả Khả cho cậu rồi hãy
đối xử tốt với con bé.”
Hạ Hoằng Huân trịnh trọng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Mục Khải Minh gật đầu, ông mặc quân trang, sống lưng đứng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp, giọng nói nặng nề: “Cậu nói đúng,
chúng ta không thể lầm hướng, mẹ của Khả Khả dưới suối vàng có biết cũng không đồng ý để tôi làm khó con gái.”
“Cô ấy còn nhỏ, cần chúng ta bao dung và dẫn đường.” Hạ Hoằng Huân khuyên
lơn, “Chờ khi cô ấy hiểu, có được hạnh phúc thật sự, bỏ qua được chuyện
trước kia thì tất cả sẽ biến chuyển tốt.”
Mắt Mục Khải Minh ướt át, người quân nhân ẩn nhẫn cả nửa đời hơi ngửa đầu,
im lặng một lúc lâu sau nói hai chữ với Hạ Hoằng Huân: “Cám ơn!”
Một hôm nào đó, thành phó A có cơn tuyết lớn. Ba người đàn ông Mục Khải
Minh, Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân giẫm lên tuyết tới nghĩa trang.
Mục Khải Minh ngồi xổm trước mộ Hách Xảo Mai, tay nhẹ nhàng vuốt ve người
vợ xinh đẹp trên hình. Nhìn cô cười điềm tĩnh, nước mắt mặn chát rơi
xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng. Hạ Hoằng Huân nghe thấy
ông nghẹn ngào nói: “Xảo Mai à, anh đưa con rể tới gặp em đây.”
Đột nhiên nhớ lại chuyện xưa Mục Nham từng kể, Hách Xảo Mai qua đời lúc Mục Khải Minh ở tiền tuyến liều mạng chống lũ, tự mình vượt lên trước chặn
miệng đê, miệng hô “Người còn đê còn”, Hạ Hoằng Huân đột nhiên thấy xót
xa trong lòng. Trong nháy mắt anh cảm nhận được những chua xót của vị
quân nhân này trong cả cuộc đời ông, hiểu được những tình cảm chôn sâu
trong lòng ông.
Có lẽ, đây là sự ăn ý giữa đàn ông. Không cần nói ra.
Mục Khả không biết Hạ Hoằng Huân đi gặp Mục Khải Minh. Sáng hôm ba mươi, cô và anh lên đường về nhà.
Về phần Hách Nghĩa Thành, để giúp những cán bộ có gia đình có con có thể
mệnh lệnh không cãi lời. Sau khi lên xe Hạ Hoằng Huân như sợ ba mẹ quên
mất, nhấn mạnh lần nữa: “Con về đơn vị sẽ nộp báo cáo kết hôn ngay, nhận giấy chứng nhận ở thành phố A luôn, hôn lễ rất đơn giản, đừng chỉnh
chuyện vui thành biến chất.”
Hiểu ý cháu trai, ông cụ Hạ vung tay lên cam đoan: “Cháu không cần quan tâm
bên này, ông nội cho cháu tự thu xếp lấy. Hạ gia chúng ta cưới cháu dâu
chứ không phải sĩ diện, nhưng cũng không nên để bé Khả Khả phải tủi
thân.”
Người Hạ gia từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, hiện tại lại có ông nội bảo đảm, Hạ Hoằng Huân yên tâm. Anh cười nhìn Mục Khả một cái, nói lời tạm
biệt với người nhà sau đó đưa cô bạn gái nhỏ và em gái về thành phố A.
Kết hôn xưa nay được một số người coi là đại sự, nếu không Động Phòng Hoa
Chúc sao có thể tiến vào một trong ba chuyện may mắn lớn nhất trong đời. Dù tình cảm giữa người với người không đơn thuần chỉ dựa vào một tờ
giấy hôn thú để giữ lấy, thế nhưng nghi thức truyền thống từ xưa thì
không thể bỏ được. Hơn nữa Hạ Hoằng Huân đến cái tuổi này rồi, đối với
hôn nhân và gia đình càng khẩn cấp hơn.
Vậy mà, ông trời không chiều lòng người. Năm sau đoàn 5-3-2 nhận được lệnh
từ cấp trên phải tập trận. Là Phó Đoàn Trưởng, Hạ Hoằng Huân khổng thể
từ chối đánh trận đầu, mang binh lên đường đến trụ sở huấn luyện. Đến
khi ba đợt tập trận kết thúc anh được rảnh rỗi thì đã vào tháng năm rồi.
Biết Hạ Hoằng Huân muốn qua đây thăm cô, Mục Khả vui như một đứa trẻ. Chiều
thứ sáu vừa lúc không có lớp, sau khi tan việc cô trực tiếp về kí túc xá chờ Hạ Hoằng Huân. Anh canh giờ rất chuẩn, cô mới để thức ăn lên bàn đã nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
Trong nháy mắt cửa mở, Hạ Hoằng Huân ngửi thấy được mùi thơm thức ăn, ngay
sau đó, cô gái nhỏ cởi tạp dề nhào vào trong ngực anh.
Tình cảnh này, hơi thở của gia đình cực kỳ nồng đậm. Vươn hai cánh tay ra ôm lấy Mục Khả, Hạ Hoằng Huân lấy giọng từ tính thuần hậu nói: “Thật hy
vọng về sau mỗi ngày về đến nhà đều thấy em vung móng vuốt bé trơn như
dầu ôm cổ anh làm nũng.”
Mục Khả hiểu sự dịu dàng của anh, cô ngửa khuôn mặt nhỏ lên nhẹ nhàng nói:
“Vậy anh phải bảo đảm ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm, nếu không em sẽ
tuyệt thực chống đối.”
Thân mật cọ cọ chóp mũi cô, Hạ Hoằng Huân có vẻ hơi khó xử nói: “Mỗi ngày
thì anh không dám bảo đảm. Nhưng anh đồng ý anh sẽ cố gắng, được không?”
Người đàn ông này, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương
anh. Mục Khả gật đầu, chủ động đưa môi mình lên......