Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 7 : Mời phối hợp một chút

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


“Nghiêm! ——” Cùng với khẩu lệnh âm lượng không cao nhưng đầy đủ sức lực, giữa sân huấn luyện rộng lớn truyền đến tiếng vang ‘bộp’, trong nháy mắt hóa động tác mười người sĩ quan đã

thành một thể, khí thế như núi. Trước mặt bọn họ, Hạ Hoằng Huân mặc đồ

rằn ri đang phát biểu.



Làn da rám nắng gợi cảm, ánh mắt thâm

thúy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn, tạo nên hình dáng rõ ràng,

đường cong thân thể cường tráng xứng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị,

khiến cho cả người anh vừa nhìn qua liền bộc lộ hết khí phách quân nhân.



Mục Khả đứng ở trong đội ngũ chỉ đạo

viên, nghe được khẩu lệnh “Giải tán” trầm mạnh, thì cô vội vàng đứng

nghiêm ngay ngắn, nhìn mười người huấn luyện viên điều chỉnh thế đứng,

đi về phía phòng phụ trách, còn Hạ Hoằng Huân lại đi về phía bên cô,

bước chân anh vững vàng, thân hình cao lớn.



Khuôn mặt nhỏ nhắn Mục Khả thể hiện rõ

sự đau khổ, thở dài, nghĩ thầm đúng thật là ghét của nào trời trao của

đó. Lấy danh hiệu vua chiến trường, Doanh trưởng doanh trại trinh sát có thể đoán được cường độ anh dùng để huấn luyện binh sĩnh, tùy tiện lôi

ra một môn cũng có thể dễ dàng cho tất cả bọn họ gục hết. Chẳng hạn như

anh ta am hiểu nhất, là bắt bọn họ đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt

trời, bài tập huấn luyện quân sự bắt buộc này sẽ khiến cho bọn họ hết

sức, vô cùng, cực kỳ, quá ăn không tiêu.



Tân sinh đi huấn luyện lần này vốn có 16 lớp, tham gia đại hội động viên lại được hợp thành mười đội ngũ hình

vuông, mặc khác, bao gồm cả Mục Khả, có 16 chỉ đạo viên rất may mắn cũng rất bất hạnh do Hạ Hoằng Huân trực tiếp huấn luyện. Dĩ nhiên, không ai

biết, lôi chỉ đạo viên đi huấn luyện riêng lẻ là điều chỉnh bây giờ mới

xuất hiện.



Huấn luyện thật hết sức khô khan, môn

học đơn giản chính là nghỉ, đứng nghiêm, tư thế quân đội, đi đều bước,

đi nghiêm, không có gì đa dạng có thể đổi mới. Đối với Mục Khả trời sinh tính hiếu động mà nói, trò chơi huấn luyện quân sự này thật có thể ép

cô đến điên. Mấy ngày trôi qua, cô đã từ ‘Con thỏ nhỏ’ linh hoạt biến

thành cà nhiễm sương ỉu xìu.



Khi tín hiệu rời giường vang dội vang

lên, lần lượt truyền đến tiếng khẩu lệnh 1-2-3-4 cùng tiếng quân ca hừng hực phát ra, Mục Khả vốn còn đang ngủ say giống như phản xạ có điều

kiện từ trên giường bật ngồi dậy, đau khổ kêu lên “Ối” rồi mới ngã

xuống. Bình thường cô ít vận động, sau khi đi nghiêm mấy ngày cả người

mệt rã rời, tay chân vừa mỏi nhừ lại vừa đau, căn bản không nghe theo

điều khiển. Cô dựa vào trên giường không thể động đậy, thật muốn cứ như

vậy nằm ngay đơ một ngày.



“Tinh thần thủ lĩnh bọn họ cũng thật là

sung mãn.” Tô Điềm Âm buồn ngủ mông lung cũng tỉnh, cô rên hừ hừ nằm lỳ ở trên giường ôm gối đau thương hô: “Trung tá đẹp trai đi nữa cũng không

thể hóa giải sự đau đớn của mình vào giờ phút này.”



Nơi đóng quân được thiết kế là mỗi phòng ở tám người, nhưng cao thấp chỉ có bốn giường, nhưng bởi vì học viên đi huấn luyện cũng không đủ số tám người, cuối cùng dư ra Mục Khả cùng Tô
quân ta.” Một mặt tự chủ trương trả lời Tô Điềm Âm ý nói huấn luyện viên Hạ cũng tham gia.



“Tạo phản phải không?” Hạ Hoằng Huân bất mãn liếc xéo Viên Soái.



Viên Soái bắt đầu dáng vẻ vô lại, vẻ mặt cợt nhả anh nói: “Doanh trưởng, anh cũng không thể trả đũa.”



“Cậu còn biết tôi là Doanh trưởng?”



“Biết, biết.” Viên Soái cười hắc hắc: “Nhưng trên điều lệnh có viết, chúng ta là quan hệ đồng chí bình đẳng.”



“Không tệ, càng ngày càng có tiền đồ

rồi.” Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, không để tâm nói: “Cho cậu chút mặt mũi cậu liền khua tay múa chân, nhìn xem tôi làm thế nào trừng trị

cậu.” Nhưng thật ra là không từ chối, coi như là đồng ý tham gia.



Mục Khả thấy Hạ Hoằng Huân đi tới lại

càng không muốn tham gia, nhưng cánh tay bị Tô Điềm Âm liều chết níu

lại, muốn đi cũng không đi được.



Nghe xong quy tắc, Viên Soái gọi vài

người huấn luyện viên cùng học viên tới, mười người chia làm năm tổ.

Không biết có phải anh cố ý hay không, Mục Khả thế nhưng vừa khéo mà

cùng kẻ địch – Hạ Hoằng Huân một tổ. Đứng ở bên cạnh dáng người cao một

mét tám mấy của anh, cô có vẻ thật nhỏ nhắn xinh xắn.



Hạ Hoằng Huân biết Viên Soái cố ý. Chiếu theo chiều cao khác nhau của anh và Mục Khả, đảm nhiệm trò chơi này rõ

ràng đã mất đi ưu thế, thậm chí còn rất tốn sức. Anh vốn định đề nghị

sắp xếp lại một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của đồng chí Mục

Khả thì không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt u ám liếc nhìn Viên Soái một

cái, như muốn nói: “Lão tử không để yên cho ngươi!” Người nào đó sợ tới

mức vội chạy sang chỗ khác coi như không nhìn thấy.



Để tăng thêm độ khó, kết hợp vật liệu

trụ sở huấn luyện hiện có, trò chơi quy định thế này: Sắp hai tổ viên

cho bọn họ đứng song song sát vào nhau, hai chân trái phải cột chung một chỗ, sau đó dùng khoảng cách giữa tay phải và tay trái nâng trái bóng

tiến lên phía trước 100m, trên đường đi nếu như trái bóng bị rớt phải

một tay nhặt lên rồi tiếp tục đi, ai đến điểm cuối cùng trước thì người

đó thắng, tổ thua phải biểu diễn tiết mục.



Tâm tình chống đối của Mục Khả bắt đầu

phát tác, cô không an phận mà đứng lắc lư làm loạn, cố ý không chịu khom người xuống phối hợp thao tác trói chân với Hạ Hoằng Huân.



Hạ Hoằng Huân ngừng động tác trên tay,

ngồi xổm trên mặt đất ngước mặt lên nhìn cô, cố làm ra vẻ nghiêm túc

nói: “Đồng chí nhỏ, bây giờ không phải là lúc để phát tiết tình cảm cá

nhân, mời cô phối hợp một chút!”