Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 71 : Kí ước với hạnh phúc
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Vì Mục Khả phản ứng quá kịch liệt, Hạ Hoằng Huân không dám nhắc lại
việc mời Mục Khải Minh tham dự hôn lễ nữa, sợ lại phản tác dụng mất. Anh nghĩ, đợi cô lớn hơn một chút nữa, khi làm mẹ sẽ hiểu.
Đêm đó cãi nhau, đến cuối cùng Hạ Hoằng Huân vỗ nhẹ lưng Mục Khả, nửa bất
đắc dĩ nửa thỏa hiệp nói: “Trước tiên cứ vậy đã, không nói nữa.”
Thật ra thì trong lòng Mục Khả cũng không phản đối mãnh liệt như cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, nhưng vì bị Hạ Hoằng Huân nói trúng tim đen nên cô
khó tiếp nhận ngay lập tức được. Sau khi cô ngượng ngùng nói mâu thuẫn
này ra miệng thì đã có thể bình tĩnh nằm luôn trong ngực Hạ Hoằng Huân,
nắm lấy một góc áo của anh thật chặt ngủ thiếp đi.
Hạ Hoằng Huân nộp báo cáo kết hôn, mấy ngày sau Mục Khả nhận được “Văn kiện chứng nhận kết hôn” đơn vị gửi tới.
Nhìn những thứ cần cô ký tên, Mục Khả ai oán gọi điện thoại: “Quân hôn sao
phiền toái quá vậy, thẩm tra em như thể em là giai cấp đối địch với
đồng chí Miêu Hồng vậy?”
Nghe ra sự phiền chán của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng dụ dỗ cô: “Ai bảo chồng em là quân nhân, anh phải làm việc theo trình tự, những thứ này đã là
cơ bản nhất rồi đấy. Ngoan, mau điền cho xong rồi gửi đến đây.”
Liếc cột thành phần giữa bảng, Mục Khả cố tình quấy rối anh: “Cột thành phần chẳng lẽ điền ‘Carbohydrates’ vào à?”
Hạ Hoằng Huân cong môi: “Em xem rồi làm đi, nếu là không ngại phiền thì viết cả phần tử cấu tạo lên.”
Mục Khả cười hì hì: “Vậy anh nói luôn em thuộc loài gì, chi gì, họ gì, bộ
gì, lớp gì, ngành gì, giới gì, trong bảy cấp bậc phân loại khoa học đi?
Em đánh dấu vào để tổ chức xác nhận luôn.”
Trong đôi bất đắc dĩ tràn đầy sự cưng chiều, Hạ Hoằng Huân cáu: “Tiểu quỷ!”
Mục Khả gửi tài liệu đến đơn vị rất nhanh, Hạ Hoằng Huân cũng lập tức gọi
điện cho Hách Nghĩa Thành, bắt Hách Nghĩa Thành thúc giục bộ phận chính
trị trên sư bộ nhanh chóng mở tài liệu chứng minh cho anh. Lòng anh như
lửa đốt, Hách Nghĩa Thành lại hả hê ngồi trong phòng làm việc thoải mái
nhàn nhã nói: “Sao nào, tôi nói không sai chứ, Hách Nghĩa Thành tôi
không gật đầu, Thiên Vương lão tử cũng không dám phê chuẩn cho cậu kết
hôn.”
Hạ Hoằng Huân cũng không yếu thế, đáp lễ nói: “Anh cũng chỉ đắc ý được lần này thôi, đừng quên Nhã Ngôn là em gái tôi, không muốn đến lúc đó bị
đâm ngang giữa chừng thì cố mà làm nhanh lên.”
Tạo phản rồi, dám uy hiếp anh! Hách Nghĩa Thành phát cáu: “Thằng nhóc cậu rất đáng ăn đòn!”
Tâm trạng Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên là rất rất tốt, anh vui vẻ nói: “Vị trí
tôi luôn có thể tìm đúng, nhưng không biết khi anh đến gặp bề trên nhà
chúng tôi thì nên phân biệt thân phận thế nào đây, có phải định gọi tôi
một tiếng ‘anh’ không?”
Hách Nghĩa Thành giơ chân: “Mơ đi! Cậu phải gọi tôi là cậu, không thương lượng!”
Hạ Hoằng Huân không chịu thua chống lại, anh nói: “Đừng có mơ, không thể nào!”
Hai vị quân nhân Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành này cứ giằng co về vấn
đề xưng hô mãi không dứt, nhưng mà người yêu của họ lại không để ý chút
nào đến vấn đề bối phận gốc rễ phức tạp của Trung Quốc cho thêm loạn làm gì. Dù có nói thế nào, trở thành người một nhà là chiều hướng phát
triển tất yếu rồi.
Trước khi bộ chính trị đưa tài liệu xác nhận xuống, Hạ Hoằng Huân nhận chỉ
thị của thủ trưởng nhỏ dành thời gian ra đi chụp ảnh cưới. Toàn bộ quá
trình này còn mệt hơn ra chiến trường. Không chỉ có họ, nhiếp ảnh gia
cũng vô cùng đau khổ, bận tối mắt tối mũi để chụp hình thì không nói làm gì rồi, cố tình là Hạ Hoằng Huân kia lại keo kiệt chẳng cười lấy một
cái. Nhiếp ảnh gia có phong cách nghệ thuật hết sức bất đắc dĩ mà hỏi
đồng chí Phó Đoàn Trưởng: “Tiên sinh, xin hỏi tôi nợ anh tiền sao?”
“Hả?” Hạ Hoằng Huân không hiểu, nhíu mày theo bản năng.
“Mặt không cười được sao?”
Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả một cái, cười. Ai ngờ, nhiếp ảnh gia lại không hài lòng: “Quá khoa trương, mỉm cười, mỉm cười.”
Ngay sau đó Hạ Hoằng Huân lại thôi cười: “Cứ tiếp tục mỉm cười như vậy cơ
mặt tôi thế nào cũng rút gân.” Đang định bàn với Mục Khả dứt khoát chụp
loạt ảnh kiểu “không cười”, thì nghe nhiếp ảnh gia hô: “Tại sao lại
không cười? Mỉm cười quá khó hay sao?”
Dưới tán lá cây cổ thụ trăm năm, Mục Khả mặc áo cưới hở vai khẽ nghiêng
người, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mày rậm đang nhíu lại của anh,
đôi mắt cô cong cong mỉm cười.
Dịu dàng là độc dược trí mạng. Hạ Hoằng Huân không nhịn được giữ chặt eo
thon của cô, ánh mắt thâm thúy lại say mê dừng lại thật lâu trên khuôn
mặt mềm mại quyến rũ của Mục Khả, hơn nữa, bên môi anh không biết từ lúc nào cũng hiện ra một nụ cười, anh bất giác nghiêng người qua...... Tình cảnh này, vô cùng nồng nàn.
Nhiếp ảnh gia hài lòng cười, chuyên nghiệp chụp lại hình ảnh ngọt ngào như đường, đưa mắt nhìn nhau dịu dàng như nước này.
Chụp ảnh xong, Hạ Hoằng Huân đến cái ổ nhỏ của Mục Khả sửa soạn, Hạ Nhã Ngôn và Hướng Vi giúp cô lo liệu lễ phục kết hôn. Anh chăm chú nhìn cô thay
Hôn lễ truyền thống cử hành vào mùng bảy tháng bảy âm lịch. Khi Mục Khả
khoác áo cưới thánh khiết được Hạ Hoằng Huân ôm lên từ trên giường, cô
đột nhiên kéo vạt áo Hách Nghĩa Thành.
Mắt Hách Nghĩa Thành thoáng chốc liền đỏ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô,
lúc mở miệng giọng lại có chút nghẹn ngào: “Nếu Hạ Hoằng Huân dám bắt
nạt cháu, cậu út tuyệt đối không tha cho cậu ta. Đi đi, sống cho tốt.”
Mục Khả khóc gật đầu. Hồi lâu sau cũng buông lỏng tay ra, ôm cổ Hạ Hoằng Huân.
Chờ Mục Khả ra cửa, Hạ Nhã Ngôn lặng lẽ đưa khăn giấy qua.
Hách Nghĩa Thành xoay người sang chỗ khác lau mắt, cuối cùng cố kiên cường nói: “Anh không khóc, anh chỉ cảm động thôi.”
Hôn lễ theo phong cách cổ xưa đơn giản, Mục Khải Minh cự tuyệt lời mời của
MC mà để cho Hách Nghĩa Thành thay mặt mẹ Mục Khả lên phát biểu. Nhìn
con gái và con rể uống xong rượu giao bôi, ông vui mừng gật đầu.
Nhìn mắt ba ươn ướt, Mục Thần chưa trưởng thành nhẹ nhàng nắm tay ông, mang theo cả sự hiểu biết và thông cảm.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Hạ Hoằng Huân mặc lễ phục quân trang thành kính
mời rượu Mục Khải Minh và Hách Nghĩa Thành, anh chân thành nói: “Cám ơn
ba và mẹ đã sinh ra Mục Khả, cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy.”
Uống một hơi cạn sạch, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả vái hai vị trưởng bối một
cái thật sâu. Những đau đớn tổn thương trước kia, như theo động tác đơn
giản mà ý nghĩa này mà tan biến hết. Khi hiểu yêu và không yêu, quên và
không quên chỉ là một loại tâm lý thì Mục Khả đột nhiên được giải thoát.
Đêm hè đó, Hạ Hoằng Huân dắt tay Mục Khả bước chậm trên bờ cát, gió biển êm ái mang giọng nói trầm thấp của anh vào tai, Mục Khả nghe anh dịu dàng
nói: “Lúc này anh không còn tiễn em về nữa, mà là chúng ta về nhà
cùng nhau rồi.”
Mục Khả nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo lộ ra chút nghi ngờ. Hạ
Hoằng Huân mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm như biển chớp lên ánh sáng dịu
dàng khác thường, cưng chiều sờ sờ tóc Mục Khả, anh tự nói nhỏ không thể nghe thấy được: “Cô nhóc.”
Đứng trên bờ biển sóng lớn mãnh liệt, Mục Khả dựa vào ngực Hạ Hoằng Huân
nhìn ra phương xa, trong đầu gom góp lại những đoạn ký ức ngắn mơ hồ và
vụn vặt khi ở cạnh nhau, càng góp càng thấy rõ hơn. Ngắm nhìn thật kĩ
sườn mặt người đàn ông bên cạnh, trước mắt Mục Khả cứ như hiện ra hoa
mai đầy trời, đó là loại hoa có sức sống mãnh liệt mạnh mẽ nở rộ, như tỏ rõ hạnh phúc của cô. Cô sẽ được bảo vệ bằng tài bắn súng chuẩn xác của
Hạ Hoằng Huân, không bao giờ bắn không trúng bia.
Ánh trăng sáng, thời gian như ngừng lại, họ đứng dựa vào nhau bên bờ biển thật lâu, giống như hồi tưởng, giống như khát khao
......
Khi Hạ Hoằng Huân cõng cô vợ nhỏ mới cưới đang buồn ngủ mơ màng về nhà thì
Mục Khả ghé vào lỗ tai anh khẽ lẩm bẩm thân mật: “Còn cần em nói cám ơn
không?”
Dù nhớ hay không, thì từ lúc họ gặp nhau dù cách thiên sơn vạn thủy thì
câu chuyện của họ đã được bắt đầu rồi. Câu chuyện đó cũng đã lặng lẽ xác định sẽ kết thúc trong hạnh phúc. Như chứng kiến tình yêu của họ, phía
chân trời xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hát ấm áp: “Yêu là tin Thiên Thời Địa Lợi, a, thì ra anh cũng ở đây......”(2)
Tình yêu là cuộc tương ngộ vô giá, thời gian sẽ lưu giữ những ký ức quý báu này, đến vĩnh viễn!
Cuối cùng: Tháng mười hai cùng năm, Mục Khải Minh từ quân chức, sau khi nói
chuyện cùng Mục Thần cả đêm, ông trở lại thị trấn nhỏ bên bờ biển, bắt
đầu cuộc sống sống một mình. Trong lúc này, Mục Khả thường đến thăm.
Hai năm sau, Hách Ức Mai bệnh qua đời. Mục Thần yêu cầu an táng mẹ cạnh bà
ngoại, cậu nói với Mục Khải Minh: “Ba, lúc mẹ bệnh không nói cho ba, bà
nói, bà làm khó ba nửa đời, nên ba đừng đến. Ba tới bà lại không nhắm
mắt được.”
Sâu trong đôi mắt dâng lên sự khoan dung, Mục Khải Minh nặng nề vỗ vỗ
bả vai gầy yếu nhưng kiên cường của con trai rồi lại đi tản bộ bên bờ
biển như bình thường.
Vài năm sau, Mục Khải Minh bệnh nặng, Mục Khả nghỉ dài hạn, ở bên cạnh ba cả ngày lẫn đêm.
Sáng sớm ngày Mục Khải Minh qua đời, Mục Khả không ngừng ghé vào tai ông gọi “Ba”.
Mục Khải Minh dùng hết sức mình nắm chặt tay con gái, trong miệng lầm bầm tên Hách Xảo Mai, hai mắt nhắm lại mỉm cười.
Ba ngày sau, Mục Khả tự mình sắp xếp để Mục Khải Minh và Hách Xảo Mai hợp táng cùng một chỗ.
Quỳ gối trước mộ cha mẹ, Mục Khả dập đầu, cô khóc nói: “Ba, mẹ, cám ơn hai
người đã ban cho con cốt nhục và huyết mạch, những nút thắt trong lòng
ba mẹ Khả Khả thực sự đã hiểu rồi. Xin hãy yên nghỉ!
HẾT