Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 104 :
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Cố Hàm vẫn tưởng khi Trang Dụ tới thì Trang Bảo sẽ vui vẻ hơn không bị mệt mỏi nữa. Ai ngờ Trang Bảo không được bao nhiêu thịt toàn gắp món cải xào chua ngọt ăn. Bao nhiêu thịt anh gắp cho cậu cậu đều bỏ lại vào bát anh. Ăn cơm tối rồi anh theo cậu vào phòng. An có chút lo lắng hỏi cậu: " Bảo Bảo sao hôm nay em ăn ít vậy? Em không khỏe chỗ nào sao? "
Cậu mệt mỏi nằm vật ra giường: " Bảo Bảo thấy bụng mình khó chịu quá hà. Nhìn tới thịt gà, thịt bò là muốn ói. "
Anh ân cần sờ trán cậu: " Em đâu có sốt đâu hay là em bị ngộ độc thức ăn. Em chịu nỗi không anh lấy thuốc cho em uống. "
Trang Bảo xoay qua ôm eo anh, lắc lắc đầu: " Bảo Bảo không sao đâu. Hàm Hàm đừng lo lắng. Chắc mai Bảo Bảo hết thôi. "
" Nhưng mà em ăn ít tối đói đó. Để anh xuống pha ly sữa nóng uống dằn bụng lại. Em có muốn ăn thêm gì nưqx không anh chuẩn bị luôn. "
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: " Bảo Bảo muốn ăn cam và táo xanh. Nho nữa, nho nữa. Nhiêu đó đủ rồi. "
Anh gật đầu: " Ăn trái cây nhiều cũng tốt nhưng mà tối em không nên ăn cam sẽ mất ngủ đó. Để sáng mai rồi ăn, anh lấy hai trái kia được rồi. Em nằm nghỉ đi, lát anh vào. "
" Ừm! Hàm Hàm nhanh nha! "
Trang Bảo ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại ngủ. Anh đi xuống lầu pha sữa và gọt trái cây sẵn. Một lát sau anh bưng đồ lên, lay cậu dậy: " Bảo Bảo! Dậy uống sữa nè! Ngoan! Anh giúp em ngồi dậy. "
Anh kê gối để cậu nửa nằm nửa ngồi tựa vào. Anh đưa ly sữa thổi thổi: " Em cầm cẩn thận đó. Sữa vừa miệng rồi không có nóng lắm đâu. Em uống hết đi cho khỏe. "
Trang Bảo nhận ly sữa, chầm chậm kê lên miệng uống hết. Anh bỏ ly qua một bên, đúc táo cho cậu: " Táo ngon lắm a. Anh đúc em. "
Cậu cắn một miếng rồi lắc đầu: " Không ăn táo nữa! Bảo Bảo muốn ăn nho. "
Cố Hàm ăn hết miếng táo cậu bỏ dỡ rồi bóc vỏ nho ra: " Há miệng! A! "
Cậu nhăn nhăn mi rồi cười sung sướng: " Ưm! Ngon quá a. Lột tiếp đi Hàm Hàm. Bảo Bảo ăn nữa. "
Anh sùng mang lên hỏi: " Ai ăn hiếp em đúng không? Nói đi, anh đi lắt của nó liền. "
Bảo Bảo vội ôm mông: " Anh đừng cắt mà. Tại đó là mông của Bảo Bảo đó. Hu hu. Em bị sình bụng rồi. Anh coi đi, bụng bự rồi nè. Bảo Bảo nãy giờ ngồi giải quyết mà không có được. Bảo Bảo không chịu đâu! Bụng bự xấu lắm. "
Cậu giậm giậm chân nước mắt mãi không chịu ngừng. Mặt dù biết là Trang Bảo đang buồn nhưng anh vẫn không nhịn được bậc cười: " Trời ơi! Bảo Bảo ơi là Bảo Bảo. Em ngây thơ quá đi a. Em làm diễn viên hài được đó. Đảm bảo fan em nhiều lắm luôn. "
Cậu tức giận, đấm ngực anh: " Hàm Hàm cười cái gì chứ? Bộ em xấu là anh vui lắm hả? Đáng ghét! "
Anh chạm vào bụng cậu, sờ tới sờ lui: " Anh nào có như vậy đâu chứ. Mà bụng em bự lên có chút xíu mà. Bảo Bảo của anh vẫn đẹp trai như thường. Em không phải sình bụng gì đâu là do em béo lên đó. "
" Bảo Bảo phải đi giảm cân. Béo xấu quắc, Hàm Hàm sẽ chê Bảo Bảo. "
Anh hôn mặt lem luốt của cậu: " Em mập vầy mới đẹp đó. Mà cho dù Bảo Bảo có xấu đi nữa anh vẫn thương, luôn bên cạnh Bảo Bảo. "
" Hàm Hàm xạo ke. Bảo Bảo cóc tin. "
" Ai dô! Em phải tin anh chứ. Vậy nếu anh mập lên, xấu giai Bảo Bảo liền bỏ mặt anh hay sao? "
Cậu không suy nghĩ gì cả, lập tức trả lời: " không có. Bảo Bảo yêu Hàm Hàm nhất mà. Xa Hàm Hàm buồn lắm! "
" Thì đó! Anh y như em vậy. Nên Bảo Bảo khỏi suy nghĩ nhiều. Để anh hôn em miếng coi. "
Cậu đẩy mặt anh ra: " không được hôn. Miệng Hàm Hàm thối lắm. Anh chưa có đánh răng a. Hoin thúi miệng Bảo Bảo. "
Anh bất đắc dĩ cười cười hết nói nỗi câu nào. Bảo Bảo thường gây cho anh mấy tình huống khó đỡ ghê. Em ấy ở sạch sẽ đấy chứ. Anh ngậm ngùi đi vệ sinh sạch sẽ rồi ra ôm hôn cậu chụt chụt đền bù tổn thất chút xíu.