Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 115 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trang Bảo hành hạ anh mấy ngày liên tục làm anh mệt muốn tắt thở. Một bên chăm sóc con, một bên chăm sóc vợ chạy qua chạy lại liên tục không chết đã may mắn lắm rồi. Cậu thấy anh kiệt quệ sức lực vậy cũng tội tội không hành anh tiếp nữa. Trừng phạt nhiêu đó chắc đủ rồi, tạm tha cho anh lần này vậy. Về nhà xử tội xạo ke tiếp. Cố Hàm bế con cho bú sữa bình: " Tiểu Thỏ ngoan uống sữa mau lớn nha con. Ôi chu chu a a a! Ngoan lắm! Quả là con trai ngoan của cha. Cục cưng cục cưng! Cha thương con nhất trần đời luôn. "



Trang Bảo nghe anh nói thương con nhất chứ không phải cậu như có sét đánh bên tai ầm ầm. Cậu hoang mang vô độ, tưởng tượng tới mấy chuyện ngớ ngẩn: " Lẽ nào Hàm Hàm đã thay lònh đổi dạ rồi. Anh không yêu mình nhất nữa mà là yêu tiểu Thỏ a. Hừ! Mới mấy ngày mà con mình đẹp trai, đáng yêu lên trông thấy rõ ràng luôn. Vui thì có vui nhưng nó sẽ làm mình có nguy cơ mất chồng. Mình phải làm sao đây? "



Cậu vỗ đùi cái bốp, gật gật đầu niệm chú trong lòng: " Phải rồi. Mình sẽ cầu xin ông trời a! Ông trời ơi đừng để tiểu Thỏ của tiểu Bảo đẹp trai, đáng yêu hơn tiểu Bảo nga. Không mấy ông hóa phép cho tiểu Bảo đẹp trai lên nữa đi. Hàm Hàm, chồng tiểu Bảo mà thấy ai đẹp hơn tiểu Bảo là bỏ tiểu Bảo cho coi. Bỏ vợ theo trai trẻ đó, hu heo, ông trời giúp tiểu Bảo nha. Thiên linh linh địa linh linh, đẹp trai đẹp trai! Ủm ba la sì bùa. "



Cố Hàm ngó qua thấy cậu hai tay chấp lại, đầu lắc qua lắc lại như bị chạm mạch đến nơi. Anh khều khều cậu: " Bảo Bảo! Em làm sao vậy? Tỉnh tỉnh, hồn về hồn về. Vợ ơi hãy nghe tiếng gọi của anh mà về nhập xác lại đê. "



Bị làm phiền lúc đang cầu trời khấn phật, Trang Bảo hất tay anh ra mắng: " Anh bị thần kinh hả. Đi đi đi! Chỗ người lớn đang làm chuyện đại sự, anh là con nít con noi lại phá em làm gì. Tránh sang chỗ khác mà chơi đi. Em đang cầu xin ông trời a. Đừng có làm em phân tâm, ông trời mà không nghe được khẩn cầu của em thì anh chết với em. "



Đầu Cố Hàm hiện lên n dấu chấm hỏi????? Chuyện gì xảy ra với bà xã nhà anh vậy ta? Anh là con nít con noi vậy thằng nhóc trong tay anh là con gì đây? Ngàn vạn câu hỏi vì sao quây lấy mình, anh tò mò hỏi cậu: "Vợ à! Em đang cầu xin gì thế? Nói cho anh nghe ké với coi. Em làm anh tò mì muốn chết đây này. Con mình chắc cũng tò mò không kém đâu. Đúng không con trai! Hì hì! "



Nhóc con châm chú bú bình sữa chẳng thèm phản ứng với anh tí gì. Baba làm gì kệ baba không ảnh hưởng chuyện ăn uống của con là được. Cha đàn ông đàn ang nhiều chuyện kinh hồn.



Trang Bảo lắc lư, miệng nhẩm nhẩm niệm chú liên tục. Niệm chú xong, cậu hi ho hi dô như người luyện võ: " Phù! Khí tụ đan điền. Khẩn cầu đã xong, mau mau thành hiện thực. "



Cố Hàm buộc miệng hỏi: " Em đang cầu trời để mình được xì hơi hả? Ăn không tiêu thì anh lấy thuốc cho em uống.



Cậu gõ trán anh cái cốp: " Anh nói cái quái gì thế hử? Xì hơi cái gì mà xì hơi. Em ngày nào mà chả xì, em cầu xin chi, anh hỏi mà làm gì? "



" Thì tại em mới nói khí tụ đan điền đó. Mấy này là để thả bom đạn dễ hơn a. "




Cố Hàm không hiểu mô tê gì: " Em nín đi. Anh đâu có bỏ em đi đâu. Anh thương em nhất mà. Em đẹp hay xấu có quan trọng gì đâu. "



Cậu đẩy anh ra: " Hàm Hàm nói xạo. Anh thương tiểu Thỏ nhất thì có. Anh rõ ràng nói như vậy với nó mà. Anh hết thương em rồi. Hu hu! Em hồi chiều cầu trời để mình đẹp trai lên mà có được đâu. Anh sẽ bỏ em theo trai trẻ. "



Cố Hàm y như bị mấy mũi tên đâm vào cuống họng. Nói cái gì đây a? Vợ anh ghen với con trai mới ghê chớ. Hèn gì hồi chiều chả làm như lên đồng thì ra là cầu xin đẹo trai hơn. Bó tay chấm cơm chấm canh chấm nước mắm. Anh thở dài: " Hazz! Em đúng là ngốc tử mà. Tự nhiên lại ghen với con mình. Anh thươnh tiểu Thỏ theo kiểu tình thân, tình cha con. Còn đối với em là tình yêu, tình vợ chồng a. Em phải phan biệt ra chứ. Nó cũng giống như tình cảm mà em giành cho Trang Dụ vậy đó, anh và con tương tự. Em hiểu chưa? "



" Anh nói thiệt hả? Vậy Bảo Bảo xấu trai nh có thương em nữa không? Rồi anh gặp người nào đó đẹp hơn có bỏ em đi không? "



" Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Em đẹp xấu không quan trọng, quan trọng là anh yêu em. Anh nói đi nói lại nhiều lần vậy mà em không nhớ gì hết. Buồn phiền chuyện gì đâu không hà.



" Em vẫn chưa tin đâu. Hàm Hàm là chúa xạo ke, để em đi lấy dao rạch mặt thử coi anh còn thương em không? "



Cố Hàm cản cậu lại: " Em ngốc quá! Ai lại đi tổn thương chính mình. Em sợ vậy hay là anh tự rạch mặt mình để em tin anh thật lòng. "



" Thôi! Em tin rồi! Em tin rồi! Anh đẹp trai vầy đừng có hủy dung mà. Bảo Bảo hứa không lên cơn ghen bậy bạ nữa đâu. Anh làm gì em cũng tin anh hết. "



Trang Bảo sờ mó mặt anh, hôn hôn nó trân trọng anh như món bảo vật quý. Anh cười cười: " Em biết vậy là tốt rồi. "



Nói xong anh hôn cậu, đánh dấu chủ quyền cũng như lời hứa của mình với cậu. Tình cảm là cái khó nói lắm, lỡ dính sét yêu rồi dứt ra không nổi, mặt kệ người mình yêu ngốc chút đỉnh cũng không thành vấn đề.