Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 117 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trang Bảo từ cái hôm anh hứa cho cậu tự đi ra ngoài vui mừng không thôi. Cậu bữa nào cũng đòi anh cho mình đi, hôm nay cũng vậy: " Hàm Hàm ơi! Bảo Bảo muốn đi siêu thị mua đồ ăn. Anh cho em tự đi nha. Em hứa là không có đi lạc nữa đâu.



Cậu nũng nịu cầm tay anh quơ qua quơ lại. Anh đành gật đầu đồng ý: " Được rồi. Nhưng mà chuyến đi này không chỉ có đi chơi không đâu. Em còn phải hoàn thành cho anh một nhiệm vụ nữa mới được. Nếu qua thử thách sau này anh sẽ để em tự đi ra ngoài nhiều hơn. "



Cậu nhảy tưng tưng, gật đầu lia lịa: " Ừm! Ừm! Nhiệm vụ gì á? Anh nói lẹ đi, em sốt ruột lắm rồi đó. "



Cố Hàm vẽ vời ra giấy rồi đưa cho cậu: " Em mua hết mấy thứ này mang về đây cho anh. Nội trong ngày hôm nay em phải hoàn thành nó. "



Cậu cầm tờ giấy vừa xem hình vẽ vừa đọc chữ: " Mua sữa, tã. Ủa cí hai cái vậy thôi hở? "



" Ừ! Hai món thôi. Anh sợ em còn không nhớ mới ghi ra giấy nữa đấy. "



Cậu bĩu bĩu môi: " Anh làm như vợ đãng trí lắm ấy. Em chỉ bị ngóic thôi chứ em thù dai lắm. Anh yên tâm. Thù dai là nhớ dai hà. "



Anh lựa đồ, lấy nón, khăn choàng cổ của cậu ra: " Em thay đồ đi, đi sớm về sớm. Còn nữa này là cái thẻ ATM đó. Em giữ cẩn thận vào, mua đồ xong lấy này đưa người ta quẹt một cái rồi lấy lại. Này giống như tiền mặt vậy, em cứ mua đồ ăn thoải mái. Không cần moi tiền con lợn ra đâu. Còn nữa này là một sấp tiền mặt, đi mua đồ ăn ở ngoài đường thì dùng nó. Em nhớ chưa? "



Trang Bảo bỏ hết vào túi áo: " Em nhớ rồi. Tiền xài ở ngoài, thẻ thì trong siêu thị. "



Chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, Trang Bảo đứng ở cửa vẫy tay chào anh: " Bảo Bảo đi đây. Hàm Hàm ở nhà chơi với tiểu Thỏ vui vẻ. Đi ăn chơi xa đọa đã rồi vợ sẽ về. Yên tâm vợ đi chơi nhưng không quên nhiệm vụ đâu. hí hí! "



Uông Nguyệt Hoa ngó theo cậu rồi quay qua hỏi anh: " Con chắc chắn an tâm để thằng bé đi một mình chứ? Mẹ thấy không có ổn lắm đâu. Hay là con đi theo sau nó quan sát từ xa như vậy đỡ lo hơn. "



Cố Hàm đem tiểu Thỏ đưa bà bế: " Con cũng nghĩ vậy. Mẹ trông tiểu Hi dùm con hôm nay. Khi nào về con sẽ chăm sóc nó tiếp. Mẹ nhớ là không được truyền bá mấy tue tưởng đen tối cho con của con đó. Bảo Bảo nói rồi, em ấy muốn con mình ngây thơ, trong sáng chứ không phải là một con sói xám. "



Bà cười tà vỗ vai anh: " Mẹ biết rồi mà. Con yên tâm theo vợ đê. "


Cậu quay mặt sang chỗ khác vờ giận dỗi. Anh khều khều cậu: " Bảo Bảo mới đó mà giận rồi sao? Dễ giận ghê hôn! Bà xã à. Bà xã tha thứ anh đi. "



Cậu nhướng mày: " Em không có giận. Em là ngoảnh mặt làm ngơ, tỏ vẻ chảnh cún gâu gâu gâu! Gừaa! Gâu gâu! . "



" Ồ! Vậy em là cún hả. Cún Bảo Bảo. Ki ki ki! Tới đây với chủ nhân nào. "



" Em là cún anh là heo mọi. Cún cắn nát đít heo mọi luôn. "



Anh ôm mông, làm ra vẻ tội nghiệp: " Ai da! Em tha cánh mông mềm mại, đẹp đẽ của anh đi. Anh sai rồi, anh xin lỗi mà. "



" Ừm! Ngoan vậy là tốt! Xách hết đồ đạc cho Bảo đại gia. Chúng ta về nhà thôi. "



Cậu nghênh ngang ra lệnh cho anh. Ngồi trên taxi anh lục coi thử mấy thứ cậu mua: " Em mua tã cho con nít dùng mà sao nhiều loại vậy a. Có của ông già bà già hay dùng nữa này. Con mình sao mg dùng được đây. "



Cậu lại nói: " Anh đúng là óc lợn mà. Nhà còn ba với mẹ chi. Không phải ông bà già chứ gì. Đem cho mấy bitk xài chơi. Già rồi rủi mắc công chuyện chạy không kịp thì ướt quần tội nghiệp. Em là mua hờ đó. "



Cố Hàm trong lòng rạo rực, không biết lúc ba mẹ mình nhận mấy túi tã nãy sẽ ra sao đây? Chắc xỉu tại chỗ quá! Hắc hắc. Chàng dâu có tâm nhất hệ mặt trời là vợ anh chứ đâu.



Cố Hàm mang một đống đồ vào nhà. Uông Nguyệt Hoa ôm nhóc con ra đón: " Ai dô! Đi chơi vui vẻ nhỉ. Có mua quà gì về cho mẹ không đây? Mẹ trông cháu cũng vất vã lắm á. "



Cố Hàm lục lọi lấy mấy chục bịch tã ông già bà già để vào cái bọc riêng: " Đây! Vợ con biếu cho ba mẹ xài từ từ đó. Nhiều loại lắm ba mẹ nên dùng thử cho biết với người ta. Xài thoải mái, hết con kêu vợ con mua tiếp. "



Anh bế tiểu Thỏ cùng Trang Bảo đi lên lầu. Bỏ lại Uông Nguyệt Hoa cầm một đống tã đứng ngơ ngác giữa bầu trời đầy nắng. Mình có nghe lầm không ta? Bà mất hồn mất vía đi vào phòng mình. Thải quà con dâu tặng cho chồng: " Ông coi tiểu Bảo mua cho chúng ta đó. Ông thích thì xài dùm tui cũng được. Ôi đau lòng quá. Mai đi căng da mặt trẻ như gái 18 mới được. Tui chưa có già. Tâm hồn tôi mới có 3 tuổi thôi. "



Cô Chính Khanh cũng không biết nói làm sao khi nhìn thấy một đống tã như vầy. Chẳng lẽ giờ đem đốt uống cho trẻ lại trời. Ôi thời trai tráng nay còn đâu? Chỉ còn lại vợ già với đống tã.