Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 123 :
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Vào lớp học, hai nhóc con ngồi kể chuyện tình lâm ly bi đát của Cố Ngạo và Trang Dụ. Mỗi ngày hai nhóc kể một ít, toàn canh tới lúc gây cấn rồi ngừng vậy mới tạo sự tò mò của bọn trẻ. Trang Tinh xoa xoa trán nói: " Ây da! Mình kể tới đây thôi, ngày mai rồi kể tiếp. Nãy giờ vặn óc suy nghĩ, bươi móc tìm tòi trong trí nhớ mệt lắm a. "
Mấy nhóc trong lớp lôi kéo tay tiểu Minh, tiểu Tinh: " Hai anh kể tiếp đi mà. Đang tới lúc hai chú ôm nhau vào phòng rồi làm gì nữa? Tụi em tò mò quá đi. "
Tiểu Minh nằm vật ra sàn: " Nhưng mà tụi mình đau họng, khát nước lắm. Cần nạp thêm năng lượng. Sức người có hạn nha. "
Mộ nhóc giơ tên lên: " Anh mệt tụi em đấm bóp xoa lưng cho. Còn nước thì anh uống nước lọc ha. Tại ở đây đâu có nước ngọt đâu. "
Trang Tinh lắc đầu: " Thôi ráng nhịn chút đi. Ngày mai tụi mình kể tiếp cho nghe. Không mấy các bạn muốn biết chuyện gì diễn ra tiếp theo thì tối ở nhà lén nấp trong phòng ba mẹ mấy bạn làm gì tiếp theo đi. Vợ chồng nào tối đến cũng chơi cùng có một trò chơi hà. Nó chỉ tùy thuộc vào mức độ kịch liệt của mỗi ông chồng. Mình gợi ý nhiêu đó thôi, còn không ngày mai mấy bạn nghe kể tiếp. "
Mấy nhóc gật gù: " Vậy thôi được! Tối nay tụi en sẽ rình coi ba mẹ tối chơi trò gì. Mà cũng ngộ ghê, ba mẹ chơi vui vậy mà không rủ tụi em. Bởi ba mẹ đúng là gạt người nói thứ gì tốt nhất cũng dành cho con. Tụi em cũng muốn chơi chung với họ nữa. "
Cố Minh ngồi bật dậy, đưa ngón tay lên: " No! No! No! Không được đâu nha. Tụi cưng còn chưa đủ tuổi không thể chơi trò đó được. Kể cả hai mình đây đẹp trai, tiêu soái còn chưa được chơi. "
Cả lớp tò mò hỏi: " Vậy bao nhiêu tuổi mới được chơi hở anh? "
" Ừm! Bà nội tụi mình có nói gái thì từ 18 tuổi trở lên, trai thì 20 tuổi trở lên a. Chứ chơi trước tuổi nguy hiểm lắm, vừa dễ chết sớm vừa bị cảnh sát bắt vô tù cho ăn cơm miễn phí á. Cơm miễng phí toàn đậu hủ chấm xì dầu thôi, không có thịt đâu khổ lắm. "
Mấy nhíc bụm mặt, há mồm: " Trời ơi! Ghê vậy ta. Tối nay nhất định phải rình mới được. "
" Được rồi! Mấy cưng đừng có tụ tập ở đây nữa. Đi chơi vẽ tranh hay xếp hình gì đi. Bu đông quá tụi anh ngợp thở lắm. Ngoan đi, tụi này cưng, mỗi ngày kể chuyện hấp dẫn cho nghe. "
Cố Minh cười gian: " Nói không đâu có được. Bé Hạo cũng nên làm một chút hành động để chứng tỏ tình yêu của em dành cho tụi anh đi. "
Bé Hạo ngơ ngác không biết làm sao: " Vậy chứng tỏ bằng cách nào bây giờ? Em đâu có gì quý giá để đưa tụi anh đâu. "
Trang Tinh nhéo nhéo má bé Hạo: " Em không cần tặng gì hết á. Em hôn đóng dấu đi. Hôn là cách tốt nhất chứng tỏ tình yêu a. "
Bé Hạo mặt đỏ bừng bừng: " Được! Em hôn ai trước đây? "
" Cứ theo vai vế đi, anh Minh trước rồi tới anh sau. "
Bé Hạo nhích lại hôn má Cố Minh cái chụt rồi quay qua hôn má Trang Tinh cái chụt. " Em hôn rồi đó! Nhiêu đó đủ chưa? "
Trang Tinh chỉ môi mình: " Chưa được đâu nha! Em phải hôn môi mới đánh dấu được. Hôn mặt quá tầm thường, hồi nãy nguyên lớp hôn rồi. Chẳng lẽ tụi anh phải cưới hết nguyên lớp về làm vợ? Không được đâu, tụi anh rất chung thủy nha. Em đánh dấu rồi thì tụi anh sẽ bớt đem dê thả lung tung, tha mỗi mình em coi thôi. "
Bé Hạo nghe cũng thấy có lý liền chu mỏ hôn môi Trang Tinh rồi quay qua hôn môi Cố Minh. Hai thằng sói đội lốp thiên thần, vui sướng ôm chầm lấy bé Hạo: " Ôi! Vui quá! Cuối cùng chúng ta đã có vợ tương lai rồi. Yea! I love you! Tụi anh yêu bé Hạo. "
Nụ hôn đầu của ba bé đã mất khi chỉ mới bốn tuổi. Hèn gì hai nhóc luôn chê cha mình dỡ. Người ta bốn tuổi là có vợ rồi còn Cố Ngạo tới tận hai mấy, ba mươi mới có. Thua xa!
Cô giáo vô tình chứng kiến mọi chuyện lòng ngưỡng mộ không thôi: " Ai da! Mấy em ấy mới có bốn tuổi mà đã được hôn môi rồi. Mình trãi qua hơn 25 năm cuộc đời mà một cái hôn môi còn chưa có. Con nít giờ yêu sớm ghê a, mình cũng muốn nữa. "