Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 127 :
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Cố Ngạo và Trang Dụ đám cưới với nhau cũng được một thời gian rồi. Cố Ngạo thì bận đi làm ở công ty và giải quyết vấn đề ở ban phái. Anh làm việc thâu đêm, có khi cùng cậu ân ái xong là phải mò đầu dậy xem tài liệu. Nguyên nhân bận bịu của anh là do anh xin nghỉ phép quá nhiều để cùng cậu yêu đương nhăn nhít. Anh bị vậy cũng đáng đời nhưng cậu nhiều lúc cũng xót chồng mình kiếm tiền quá vất vả. Tối hôm nay cũng vậy, hai người ân ái xong anh lại vùi đầu vào mớ tài liệu. Trang Dụ quấn chăn che đi thân thể trần trụi của mình đến tựa đầu vào vai anh: " Ông xã à! Công việc ở công ty nhiều đến vậy sao? Anh có cần em giúp gì không? "
Cố Ngạo vuốt ve tóc cậu rồi xem tài liệu tiếp: " Ừm, hổm rài anh trốn việc nên giờ phải làm bù. Mà không sao đâu, vài bữa nữa là anh giải quyết xong ấy mà. Khuya lắm rồi, em ngủ trước đi. Anh làm chút nữa rồi lên ngủ với em. Em không cần nghĩ ngợi gì nhiều hết. Em cứ ở nhà hưởng thụ cuộc sống khi làm vợ của Cố Ngạo anh đây. Ăn no, ngủ nghỉ, buồn thì đi mua sắm quần áo này kia. Anh có đưa thẻ cho em rồi mà. Thẻ đó không có giới hạn nên em yên tâm khỏi lo không đủ tiền xài. "
Cậu lắc đầu, cọ cọ vai anh: " Nhưng mà ở nhà hoài em chán lắm. Cứ ăn khoing ngồi rồi riếc em thành con lợn luôn đó. Mà tiền anh kiếm được cũng vất vả lắm chứ bộ. Em không thể dùng lãng phí được. Nhìn anh vất vả vậy em buồn lắm. "
Anh bỏ tài liệu xuống, xoay người kéo cậu ôm vào lòng: " Được bà xã quan tâm anh vui quá trời. Tiền anh kiếm là để vợ con xài. Em không dùng vậy anh kiếm tiền nhiều để gửi ngân hàng chơi à? Em khéo lo! Vợ người ta tìm cách mỗi ngày xài sao được hết tiền còn em lại tìm cách tiết kiệm nhất. Vợ anh thiệt là khác người a. "
" Người ta khác em khác! Anh coi nhà này trừ mấy đứa con nít ai mà chẳng đi làm kiếm tiền. Kể cả anh Trang Bảo cũng kiếm tiền nha. Hồi đám cưới ảnh đưa em nguyên con heo đất chứa đầy tiền làm của hồi môn đó. Mà em hỏi ảnh làm gì có tiền thì ảnh không nói chỉ nói tiền đó là công sức ảnh bỏ ra. Vậy chẳng phải ở nhà này em là người vô dụng nhất sao? "
Cố Ngạo cười cười: " Em nói vòng vo vậy là muốn để anh cho em đi làm chứ gì. Anh không yên tâm để em đi làm một mình đâu. Trừ phi em đến công ty làm thư kí riêng của anh. Hắc hắc! Thế là dù đu làm hay ở nhà anh cũng được kề cận cùng bà xã rồi. "
Cậu nhéo nhéo má anh, nhìn anh bằng cặp mắt đầy sự nghi ngờ: " Anh đừng tưởng em không biết mục đích của anh là gì nha. Em mà vô công ty anh làm chắc công ty phá sản sớm quá. Anh giỏi nhất là nửa thân dưới a. Nó có thể kiểm soát não của anh bất cứ lúc nào. Em còn muốn tồn tại, chưa muốn chết sớm. Em tự đi xin việc làm. "
" Nhưng mà sức khỏe của em thì sao đây? "
" Trời ơi! Em hết bệnh lâu rồi. Não bộ bình thường không có lên cơn điên, mất trí nhớ nữa đâu. Qua thời gian lâu vậy anh thấy em đi vẫn khỏe mạnh, bình thường đấy thôi. Em sẽ làm công việc nhẹ nhàng mà. "
Anh nói xong câu đó vồ cậu ăn như con sói đói cả chục năm.
Một tràn tiếng rên rỉ và rung lắc giường dữ dội sau đó.
" Ưm... ư ư a a! Hu hu... ông xã tha... mạng... đau quá. Em muốn... nát rồi... ưm a a ư ư... "
" Hừ! Em nói muốn anh hơn đi, nói anh làm mạnh hơn nữa đi, em chưa đủ sướng. Nói xong trăm lần anh sẽ tha cho em. Nói mau! "
Trang Dụ chìm trong sắc dục, đầu óc mơ hồ nghe theo: " Em... muốn anh... ưm a a... anh làm.. mạnh... hơn nữa... a a ưm... em chưa... đủ sướng... a a.. Á á đau... "
Cố Ngạo dụ dỗ cậu nói mấy câu đó làm cho anh càng thêm hưng phấn. Anh vận động mạnh hơn nữa, tay vỗ mông cậu cái bốp: " Nói tiếp! Mới có một lần thôi. Còn 99 lần nữa. Nói xong anh mới tha cho em. "
Đợi cậu nói xong trăm lần thì anh cũng thỏa mãn quá trời rồi. Trang Dụ bị anh làm tới hôn mê bất tỉnh. Trong mộng cậu còn nói sảng: " Em muốn anh... mạnh nữa... chưa đã... "
Cố Ngạo cười sung sướng, ôm cậu đi tẩy rửa sơ sơ rồi đem về giường đắp chăn ngủ. Anh nhìn đông hồ: " Chết chưa! 5 giờ sáng rồi a. Mình làm lâu dữ vậy hả ta? Mình thấy mình làm lẹ lắm mà, tưởng có 30 phút thôi ấy, ai ngờ 3 tiếng rồi. Thôi ngủ miếng cho khỏe chút. Đúng là ở gần vợ thời gian trôi qua nhanh thiệt a. Chẹp chẹp. "