Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 145 :

Ngày đăng: 17:37 30/04/20


Trang Dụ thấy bóng dáng hai người đó tới liền căn dặn nhân viên. " Đây là khách hôm nay của chúng ta. Để họ vào đây đừng có kiếm cớ đuổi họ đi như mấy người kia. Tôi vào chuẩn bị đây. "



" Dạ! Ông chủ Trang. "



Cậu hối hả chạy vào trong kêu Cố Ngạo: " Ông xã! Ông xã! Hai người đó tới rồi. Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa? "



Cố Ngạo cầm chay xịt tuyết, lắc lắc đứng mép cửa: " Có gì đâu chuẩn bị. Làm như anh xem mắt không bằng. Em bình tĩnh mà ra kia ngồi chờ anh đi. "



Trang Dụ nhăn mày, giậm chân, ngoảnh mông đi lại ghế ngồi. " Thấy ghét. Làm gì làm đi. "



A Khờ và Hàn Đông vừa bước vào, Cố Ngạo phun tuyết xối xả vào mặt hai người. Anh giọng tưng tửng, nói chuyện như thằng xay rượu: " Xin chào quý khách! Cám ơn hai vị đã đến đây ủng hộ quán chúng tôi. Hôm nay chúng tôi có phần ăn bánh trúng thưởng. Chúng tôi có chuẩn bị phần bánh miễn phí cho hai vị. Nếu có mảnh giấy trong đó tức quý vị đã trúng thưởng một cái đồng hồ trị giá gần 10 triệu đồng. Xin mời! Xin mời! "



Hàn Đông phủi tuyết trên mặt mình ra, khó chịu nhìn anh: " Nhân viên gì mà đi phun tuyết vào thẳng mặt khách thế kia. Thái độ anh vậy tôi không hài lòng. Anh chuẩn bị bị ông chủ đuổi việc đi. "



A Khờ lắc đầu, ghị ghị áo anh: " Không đuổi được đâu. Chuyện đó không thể nào xảy ra. "



" Sao mà không được? Chẳng lẽ người này là ông chủ à. Nhìn cái vẻ mặt này là biết không phải rồi. Phục vụ tào lao, thiếu nhân viên hay sao vậy kiếm người vụng về thế kia. "



Cố Ngạo cười ha hả, tỏ vẻ mặt chảnh cún nhìn Hàn Đông: " A Khờ nói không sai nha. Chậc chậc chậc, ông chủ quán này không thể đuổi tôi ra khỏi đây. Đuổi đi rồi ông chủ quán này mất chồng đấy. Vợ tôi ở kia kìa, ông chủ quán này nè. Thấy sao? Chúng tôi xứng đôi lắm chứ gì? "



Hàn Đông có chút bất ngờ, anh liếc qua liếc lại vợ chồng Cố Ngạo. Hàn Đông lắc đầu: " Tội cho chàng trai ấy phải lấy một tên sắc lang như anh. Chẳng những vậy còn phá hoại việc làm ăn của vợ. Làm không được thì để vợ nuôi, anh ngồi yên một chỗ là tốt nhất đấy. "



Cố Ngạo và Hàn Đông trợn trừng giao đấu mắt. Điện chạy hai chiều nẹt qua nẹt lại, đưa bóng đèn gắn vô chắc sáng dữ lắm. Cái này không gọi là tiếng xét ái tình mà là tiếng xét vũng sình. Cố Ngạo chơi chiêu uy hiếp liền, anh mà chịu thua với cái tên giảng viên đáng ghét này à. Có nằm mơ cũng đừng hòng. " Nè, cái tên mặt đá kia. Tôi nói cho biết nhá. Cái đồng hồ phần thưởng hôm nay là tôi mua đấy. Tiền tôi làm một ngày còn hơn lương tên nhóc cậu đi làm 50 năm đấy. Trẻ trâu là bị trâu húc đấy nhá. Bớt bớt lại đi. "



" Hừ. Tôi trẻ trâu còn anh là hít trâu. Chưa chi mà tôi thấy mắt anh bị trâu đạp cho phát rồi đấy. Mắt này coi bộ hợp với anh hơn, cần tôi cân bằng hai mắt giúp anh không. Tôi rất thích giúp đỡ người khác đấy. "




" Dạ! Ông chủ. Nhớ thêm lương cho em nhiều nha. "



" Biết rồi! Đồ quỷ thực dụng 🤑. Sai có chút chuyện mà đòi tiền rồi. "



Theo lời anh dặn, anh nhân viên giả bộ làm đỗ ly nước lên người a Khờ. " Xin lỗi quý khách. Tôi không cố ý đâu. Để tôi lau sach giúp quý khách. "



Anh nhân viên lấy khăn giấy chùi chùi chỗ dính nước trên đùi cậu. A Khờ lắc đầu: " Được



rồi, không sao đâu. Tôi tự lau được. Anh đừng làm vậy tôi ngại lắm. "



Mắt Hàm Đông nẹt lửa, tới giật miến khăn giấy trong tay anh nhân viên: " Làm ăn sống nhăn. Đi chỗ khác, tôi lau giúp cậu ấy là được rồi. "



Hàn Đông nữa đứng nữa ngồi lau giúp a Khờ. Nói thật là Hàn Đông sắp xịt máu mũi rồi. Nước đâu đổ trúng chỗ nguy hiểm ⚠⚠ thế không biết. Muốn chạm vào chỗ đó ghê. Né được lần một không né được lần hai. Hàn Đông biết mình khá nhạy cảm với cậu nên hồi nãy không đỡ cậu mà mà giờ chỗ chạm còn ghê gớm hơn nữa. Cách cí hai lớp vải với miếng giấy mỏng chứ nhiêu. Hàn Đông mày phải lạnh lùng lên, mạnh mẽ lên con. Mày mới chửi tên điên kia sắc lang xong, mình không thể làm sắc lang được, như vậy là tự vả vào mặt mình.



A Khờ bị sốc đợt hai 😱😱😱. Ôi mẹ ơi. anh ấy gần mình quá. Lại còn đụng chạm chỗ ấy nữa. Mình sắp chịu không được nữa, nguy hiểm, chết người 🔔🔔🔔. Báo động đỏ rồi 🚨🚨🚨. Cấp cứu, cấp cứu.



A Khờ chụp tay Hàn Đông lại: " Đủ rồi. Cậu quay về chỗ ngồi đi. Tôi biết cậu ghét tiếp xúc với tôi lắm nên mặt mới đỏ cỡ dậy. Lát nó khô hà. Cám ơn cậu nha Hàng Đông Đá. "



" Thật ra... À đúng rồi đấy. Ăn đi, ít vụng về lạ dùm tôi. "



Hàn Đông định giải thích mà thôi. Chẳng lẽ nói mình muốn đè cậu nên mặt mới đỏ vậy à. Tên đầu lợn này nghe xong chắc quăng luôn đôi giày, chạy nhanh như chớp chùn mất. Ước gì a Khờ là con gái. Không thể, không thể! Nếu cậu ta là con gái mình cũng đâu có thương được. Mình phái giai a. Đau đầu quá 🤕🤕.



( Hí hí! Mấy bạn có ai coi chương trình người ấy là ai hơm? Có nhiều cặp LGBT 🌈🌈 dễ thương lắm. Coi vừa vui vừa khóc như mưa 🌧🌧. Ai thích coi thử nha. 😆😆😆😆)