Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 153 :

Ngày đăng: 17:37 30/04/20


Cố Ngạo chở Trang Dụ đến nhà hàng đánh chén một bửa no nê. Về đến nhà thấy Uông Nguyệt Hoa xoa lưng ngồi lướt điện thoại. Anh cùng cậu đi tới nói: " Mẹ! Tụi con mới về a. "



Uông Nguyệt Hoa bị sốc nặng ngước đầu nhìn chăm chăm Cố Ngạo: " Ơ hay! Nay trời đổ mưa đỏ hay sao mà tiểu Ngạo của mẹ lẽ phép đột xuất vậy? Bình thường con có thèm ngó ngàng gì tới mẹ đâu. "



Anh cười hì hì ngồi xuống, đấm bóp cho bà: " Mẹ nghĩ đi đâu không hà. Con là con trai hiếu thảo nhất nhà a. Con đấm lưng cho để mẹ đỡ mỏi. Sáng này chắc mẹ và ba chơi cũng kịch liệt lắm nên mẹ mới ôm lưng vầy nè. Chơi có vui không mẹ? Hắc hắc! "



Bà không mặt đỏ tai hồng mà là Cố Chính Khanh mặt đỏ tim đập. Ông hồi hộp nghe thử nhận xét của bà về bản năng đàn ông của mình ra làm sao. Uông Nguyệt Hoa thở dài, đưa điện thoại trang đám hủ nữ quán Ngạo Dụ lên cho anh coi.



" Ba mẹ đâu có lợi hại bằng tụi con. Chơi tận 16 tiếng đồng hồ a. Thế mà khỏe re không si nhê gì cả. Còn ba tụi con đúng là già thiệt rồi. Mần 1 tiếng 16 phút, ổng nghỉ xả hơi 1 tiếng còn 16 phút vận động. Thuốc của tiểu Dụ đưa không hiệu quả gì cả. Nhóm nhóm lên được có 1 phút, 1 phút mần ăn được quái gì. "



Anh cười khanh khách: " Ha ha! Mẹ cũng nên thông cảm cho ba một chút. Dù sao tuổi tác cũng quá độ rồi a. Chắc mẹ phải tự thân vận động lắm nên người mới đau nhức vậy ha? "



Bà gật gật: " Chứ còn gì nữa. Ổng nằm không hưởng phước đó. Mẹ cong lưng ra kiếm ăn muốn chết. Chồng quá yếu đi. "



Cố Chính Khanh quăng tờ báo, nghiến răng nghiến lợi: " Tôi cho bà nói lại đó. Tôi vầy mà bà còn chê cái gì nữa hả. Bà đừng ở đó ngậm dấm phun sương. Tôi không hợp tác lấy gì bà làm được. Bà sướng la ó gần chết bài đặc xạo xạo. "



Mọi người mắt điếc tai ngơ không nghe không thấy gì cả. Nhưng hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh không hề buông tha. Tiểu Minh khều khều ông: " Ông nội! Ông làm gì để bà la oai oái vậy? Chơi trò chơi đó vui không, chỉ tụi con chơi với. Có trò vui là phải san sẻ nhe. Giấu là ki bo lắm đó ông nội. "



Trang Tinh hòa tấu theo: " Đúng rồi. Có thêm người chơi mới vui. Càng nhiều người biết càng tốt. Ông nội chỉ đi mai tụi con vô lớp chỉ bé Hạo với bạn trong lớp chơi. "




Cố Diễm chụp vợ lại bế ngang lên phòng mặt cho vợ có la hét cỡ nào. Cố Diễm nhất định phải chứng tỏ sức mạnh phi thường của mình.



Hạ Tử Thần vũng không nguyện ý lắm, làm bộ mặt khó xử: " Em... Em sợ mình không đủ sức chơi. "



Cố Hủ yêu thương nắm tay vợ đi về phòng: " Yên tâm! Ông xã sẽ thiệt ôn nhu với vợ. Khẳng định cho em thời gian lấy sức rồi chơi tiếp. Ngoan, anh thương! "



Ngó qua ngó lại người đã đi hết, ai cũng có thú vui cho riêng mình. Để lại hai ông bà già tĩnh lặng ngơ ngác nhìn nhau trăng trối. Bà nhướng mày: " Ông xã! Chính ta cũng quyết một trận cho ra trò nào. Không thể để con mình lấn át nha. "



Cố Chính Khanh lôi bà lên phòng: " Chơi thì chơi. Tôi mà sợ à. Đường đường Cố lão giữa thua mấy chuyện giường chiếu này là không thể. "



Bốn nhóc con núp ở gần đó nghe lén. Rủ chơi đấu vật chỉ là cái cớ, thực chất là kéo anh mình nhập bọn. Hai nhóc nói nhỏ với hai anh mình: " Hai anh hồi nãy nghe cha em nói rồi đó. Cha có nguyên cái tương bí kiếp luôn. Chôn trong vườn đó. Mai đi học về em rủ bé Hạo tới đào đất tìm phụ. Hai anh kêu bồ mình tới luôn nha. "



" Ok! Chuyện nhỏ. "



Bốn nhóc xù xì mưu tính chuyện cướp đoạt rương bí kíp của Cố Ngạo. Như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc truyền bá tue tưởng a.



Nói túm lại, Cả nhà họ Cố hôm nay thiệt là nhộn nhịp. Những tiếng la hét thở dốc làm nên điệu nhạc không tưởng.